Giang Khương cũng theo sát đằng sau, dùng tư thế bò tiêu chuẩn nhất mà ra ngoài.
- Bò qua xe đến mương nước đằng kia.
Giang Khương thì thầm.
- Vâng.
Tuyên Tử Nguyệt cũng đoán được mình bị tấn công, nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm ứng đối mấy chuyện này. Lúc này, giọng nói trấn định của Giang Khương đã làm cho cô bình tĩnh lại. Cô không biết tại sao Giang Khương lại có kinh nghiệm, nhưng cô tin tưởng hắn.
Tuyên Tử Nguyệt cẩn thận bò thấp người, sau đó trườn xuống mương nước. Cũng may hai ngày qua khí trời trong xanh nên nước trong mương khá sạch sẽ, cũng không có mùi vị khác thường. Nhờ có nước xung quanh bảo vệ, trừ phi có người trực tiếp công kích ngay bên trên mương nước, còn lại không có cái gì có thể công kích được cô.
Giang Khương bò lên sườn núi, nhưng trong quá trình bò, cơ thể của hắn căng lên. Bởi vì hắn không thể xác định, ngoại trừ địch nhân đang tập kích ở ven đường bên trái kia thì còn có ở chỗ nào khác hay không.
Nhưng bây giờ hắn đã có lý do tin rằng, đối phương không thể nào bố trí tay súng bắn tỉa ở hai bên. Dù sao cũng là tập kích ngàn dặm. Mặc kệ đối phương là thế lực gì, cũng không thể đồng thời bố trí cả hai bên được.
Cho đến khi hắn xuất hiện bên trên mương nước, vẫn không có công kích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang ngâm mình trong nước, thấp giọng nói:
- Cô ở đây đừng nhúc nhích, cho đến khi tôi gọi cô ra.
Cảm giác được Giang Khương đã biến mất, Tuyên Tử Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương. Cô muốn ra ngoài tìm Giang Khương, nhưng cô biết, nếu cô đi như vậy, có lẽ sẽ chỉ mang đến phiền phức cho hắn.
Tuyên Tử Nguyệt cũng không phải phụ nữ bình thường. Trong tình huống như thế vẫn có thể duy trì đủ lý trí. Cho nên, sau khi thở ra một cái, hơi thở vốn dồn dập liền bình tĩnh lại, sau đó lẳng lặng nằm trong trong mương nước chờ Giang Khương gọi.
Giang Khương nhẹ nhàng dọc theo sườn núi. Sau khi bò sát được trăm thước, hắn đã phán định được vị trí vừa rồi của đối phương, hẳn là trên ngọn núi nhỏ bên trái cách chỗ đậu xe của hắn hơn trăm thước, nhưng bây giờ có lẽ đối phương đã thay đổi vị trí. Giang Khương biết, nếu hắn muốn chạy đến đó giết đối phương, nhất định phải băng qua đường quốc lộ rộng hai mươi thước này. Nhưng như vậy, hắn sẽ bại lộ trong tầm nhìn của đối phương.
Đối với người bình thường mà nói, khoảng cách hai mươi thước này mà nằm dưới họng súng của một tay súng bắn tỉa, chết là không thể nghi ngờ. Nhưng đối với Giang Khương mà nói, chuyện này cũng không đến mức khó khăn. Điều khó khăn nhất chính là, trong màn đêm như thế, đối phương nhất định sẽ trang bị súng có gắn định vị bằng tia hồng ngoại. Muốn không bị đối phương phát hiện là chuyện cực kỳ khó khăn.
Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó dán sát người vào lan can bên đường, lén lút nhìn thoáng qua. Lúc này, một ngọn đèn xe chiếu tới. Nghe tiếng động cơ thì là một chiếc bán tải.
- Thiên phú bậc một nhanh chóng khởi động.
Giang Khương nhẹ hít một hơi thật sâu, thừa dịp chiếc xe lao qua, hắn liền ôm lấy thùng xe, sau đó chui qua thùng xe, trườn sang mặt bên kia của xe. Qua bảy tám giây, lại một chiếc xe khác lao đến từ phía đối diện, Giang Khương liền nhân cơ hội xoay người nhảy lên.
Chỉ sau mấy giây, Giang Khương đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên dưới một sườn núi. Rõ ràng là đối phương không có phát hiện được Giang Khương đã vượt qua được đoạn đường này.
Y đang chăm chú nhìn phía trước, ngoại trừ tiếng khẩu súng di động rất nhỏ ra thì không còn thanh âm nào khác.
Từ lúc nhận được tin tức đối phương sẽ đi ngang qua đây, y đã duy trì tư thế như thế này nửa tiếng đồng hồ. Hiện tại đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe trên đường quốc lộ. Y biết đối phương hẳn đã chạy ra khỏi xe, chỉ là y không hiểu tại sao đối phương lại có thể phát hiện mình bị tấn công.
Đối phương chỉ cần chậm hơn một giây, nhiệm vụ của y sẽ thuận lợi hoàn thành, nhưng bây giờ...
Nghĩ đến đây, cây súng bắn tỉa có chút căm tức. Y căn bản không nghĩ đến mình lại thất thủ như vậy. Trong tình huống như thế mà còn thất thủ?
Nhưng kết quả lại chính là như vậy.
Vì thế, hơi thở của y không khỏi nặng hơn một phần.
Đột nhiên, một bóng màu đỏ chợt lóe lên.
- Cái gì vậy?
Cây súng bắn tỉa có chút sửng sốt, khẩu súng trong tay nhẹ nhàng di chuyển vài milimet.