Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ căng thẳng của Giang Khương khi hỏi mình câu này thì thoáng sửng sốt rồi nở nụ cười.
Giang Khương thấy Viện trưởng Lý cười vui vẻ như vậy thì càng căng thẳng, thầm nghĩ: “Vấn đề tôi hỏi đáng để ông cười ra thế này à? Tôi không tin ông dám an tâm để tôi làm Phó chủ nhiệm chỗ này, còn làm một giáo sư học viện nữa.”
Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ buồn bực của Giang Khương thì cười nói:
- Trường hợp này, tôi cũng không hiểu được... Có điều hiện tại xem ra, cậu phải ở chỗ chúng tôi một thời gian rồi!
- A... Thật sự phải ở một thời gian?
Giang Khương sửng sốt một chút, sau đó cười khổ lắc đầu, lại nhỏ tiếng nghiêm túc hỏi:
- Vậy ngày có biết vì sao lại phải cho tôi làm một trung tá không? Vốn tôi tưởng cùng lắm chỉ nhận được đãi ngộ của một chuyên nghiệp cấp mười một mười hai, thế mà lại đột ngột vứt cho tôi cái quân hàm trung tá, sao tôi cứ cảm thấy chuyện này kỳ kỳ!
- Kỳ kỳ? Kỳ kỳ cái gì?
Viện trưởng Lý sửng sốt một lúc, sau đó ông nhìn Giang Khương rồi lắc đầu nở nụ cười, nói:
- Trung tá, đây là trung tá chứ không phải củ cải trắng. Người bình thường phải phấn đấu mười mấy hai chục năm cũng chưa chắc đã có được cấp bậc này... Chuyện người khác muốn mà không được, cậu lại sợ nó kỳ kỳ cái gì?
- Nhưng... Vì sao rõ ràng tôi chỉ là một chức văn, ông ấy lại đeo cho tôi hai sao hai gạch là sao?
Giang Khương thấy những lời này của Viện trưởng Lý không phải giả vờ nên hơi chần chừ, rồi lại hỏi Viện trưởng Lý. Tuy hắn không hy vọng Viện trưởng Lý có thể nói thật, nhưng hắn vẫn không kìm được muốn hỏi ra lẽ.
Viện trưởng Lý kỳ quái nhìn Giang Khương, thầm nghĩ: “Nếu mình biết thì hay rồi, Trưởng ban Dư cũng không nói sao tôi biết được chứ? Nếu không phải ngay cả lý lịch của cậu tôi cũng không rõ... Nếu không phải do mệnh lệnh của cấp trên, tôi sẽ đồng ý cho một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi như cậu mang hai chức vụ ở đây à, coi chỗ tôi là trường mẫu giáo hả?”
- Không biết... chuyện này chắc đến lúc đó cậu tự đi hỏi Trưởng ban Dư xem sao...
Tuy trong lòng Viện trưởng Lý nói thầm như vậy nhưng vẫn cười lắc đầu. Sau đó ông không nói gì nữa.
Lúc này, rốt cuộc hai người đã bước vào thang máy tòa nhà khoa ngoại. Trong thang máy chuyên dụng cho nhân viên đã có khá nhiều người. Họ thấy Viện trưởng cùng một quan quân tiến vào, các bác sĩ bên trong vội vàng nép vào trong, chừa ra hai vị trí.
- Chào viện trưởng...
- Chào viện trưởng...
Trong những lời chào ân cần, Viện trưởng Lý mỉm cười gật đầu, đi vào thang, dĩ nhiên Giang Khương cũng đi vào sau.
Hai người đứng hướng mặt ra cửa thang máy. Vì có Viện trưởng, mọi người đều cúi đầu không lên tiếng, hoặc không thì chỉ thấp giọng thì thầm trong góc.
Cả thang máy gần như yên tĩnh không tiếng động.
Muốn lên đến tầng mười lăm cũng cần chút thời gian. Viện trưởng Lý nhẹ giọng trò chuyện với Giang Khương, ông cười nói:
- Lần này bác sĩ Giang đến Lỗ Sơn thật sự đã thể hiện tài năng. Nghe nói chỉ một mình dựa vào những công cụ phẫu thuật thô sơ đã hoàn thành những ca phẫu thuật lớn như cưa chi, tu bổ tì tạng, thật sự khiến người ta vô cùng bội phục!
- Đâu có, đâu có... Viện trưởng Lý quá khen, đâu phải có mình tôi, còn có bác sĩ Đào của bênh bệnh viện. Nếu không mình tôi sao làm được...
Giang Khương khiêm tốn hai câu, câu nào cũng là sự thật.
Có điều Viện trưởng Lý vẫn coi như Giang Khương thật sự khiêm tốn, càng thêm có cảm tình với Giang Khương. Ông cười nói:
- Bác sĩ Giang còn trẻ lại có kỹ thuật như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân...
Nói tới đây, ông lại cười ha hả nói:
- Có điều thanh niên không thể quá khiêm tốn. Những bác sĩ trẻ như bác sĩ Giang đôi lúc khiêm tốn quá cũng không được!
- Viện trưởng Lý nói đúng!
Giang Khương mỉm cười gật đầu. Dĩ nhiên hắn hiểu Viện trưởng Lý có ý tốt, cố ý nhắc nhở mình. Trong ngành nghề này, người trẻ rất khó đứng vững chân nếu không đem thành tích ra gì để chứng tỏ mình.
Hai người đứng đây nói chuyện, những bác sĩ và y tá phía sau giả vờ lơ đãng giỏng tai lên nghe, đồng thời thỉnh thoảng còn nhìn Giang Khương.
Rất nhanh, chờ sau khi Giang Khương và Viện trưởng Lý ra khỏi thang máy, các bác sĩ và y tá trong thang máy liền hưng phấn bàn luận.
- Ban nãy thật sự là Giang Khương à...
- Đúng... chính là Giang Khương... Cậu ta là trung tá đấy, lợi hại quá...
Các y tá cũng bắt đầu líu ríu hưng phấn bàn luận.
Lúc này, cũng có y tá nghi ngờ hỏi một bác sĩ trông không còn trẻ nữa:
- Bác sĩ Lý, bác sĩ không phải đều đeo hàm kỹ thuật chức văn sao? Sao anh ấy lại đeo hàm trung tá?
- À... Cái này tôi cũng không biết, theo lý thuyết chúng ta đều đeo hàm kỹ thuật chức văn...
Lúc này trong lòng vị bác sĩ Lý kia cũng tràn đầy nghi ngờ, gãi đầu nói:
- Có điều bác sĩ Giang này hình như còn có thể nhảy dù, nói không chừng rất có khả năng thuộc nhóm chiến đấu đặc biệt...
- Đúng đó...
Mấy y tá bên cạnh lúc này ai nấy đề có ánh mắt kỳ lạ, đúng rồi... bác sĩ Giang còn có thể nhảy dù từ trên cao, đúng là quá đẹp trai...
Mấy y tá này còn đang đứng đó thể hiện tinh thần mê trai, bác sĩ Lý bên cạnh lúc này ngạc nhiên nói:
- Vị bác sĩ Giang này sao chạy đến bệnh viện chúng ta làm gì?
Bác sĩ Lý vừa nói vậy, các y tá đều sửng ra, sau đó là tò mò...
- Hình như ban nãy anh ấy và Viện trưởng Lý đi đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình, đợi lát nữa chúng ta đi hỏi thử là biết ngay thôi...
- Đúng đúng... để lát nữa tôi điện thoại qua đó hỏi thử.... Hí hí...
Chủ nhiệm Triệu Triệu Giang Lâm của Trung tâm chấn thương chỉnh hình ban nãy Giang Khương đã gặp giờ đang đợi sẵn trong phòng làm việc của anh ta. Anh ta vừa thấy Viện trưởng Lý đưa Giang Khương đến vội vàng mỉm cườ bước sang, sau đó đưa cho Giang Khương một bộ đồng phục, cười nói:
- Bác sĩ Giang, mặc vào đi!
- Được, cảm ơn Chủ nhiệm Triệu...
Giang Khương mỉm cười gật đầu, sau đó nhận đồng phục trong tay đối phương mặc vào.
- Được rồi... Chủ nhiệm Triệu, triệu tập người trong khoa đến đây!
Sau khi thấy Giang Khương mặc đồng phục rất vừa vặn, Viện trưởng Lý mỉm cười gật đầu nói với Chủ nhiệm Triệu.
Chủ nhiệm Triệu nhìn đồng hồ, sau đó cười nói:
- Viện trưởng Lý... giờ có nhiều người đang chữa bệnh, hay là chúng ta đi đến phòng y tá đi... đợi lát nửa sẽ mở cuộc họp ngắn...
- Cũng được... vậy thì đi thôi!
Dĩ nhiên Viện trưởng Lý cũng biết lúc này muốn triệu tập mọi người mở cuộc họp không dễ, lập tức cười gật đầu đồng ý nói.
Dĩ nhiên Giang Khương cũng không có ý kiến gì. Mặc dù hắn chưa chính thức làm việc ở bệnh viện, nhưng hắn cũng tương đối hiểu khoảng thời gian bận rộn buổi sáng của bệnh viện. Đến phòng y tá, triệu tập mọi người, mở một cuộc họp ngắn giới thiệu một chút là được. Dù sao hắn cũng chẳng coi chuyện Phó chủ nhiệm này là thật, chắc hẳn mình cũng chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi.
- Đến đây, đến đây... mọi người đến đây một chút, đến đây một chút...
Cùng với tiếng vỗ tay của Chủ nhiệm Triệu, sau đó có vài y tá và bác sĩ bước ra từ phòng làm việc của mình, đều đứng trước phòng y tá, hơi tò mò nhìn chủ nhiệm triệu, không biết lúc này triệu tập mọi người để làm gì.
Lúc này Viện trưởng Lý và Giang Khương mới bước đến.
Nhìn Viện trưởng Lý đến, bên cạnh còn có một bác sĩ trẻ lạ mặt, các y tá và bác sĩ lúc này mới biết xem ra thật sự có chuyện quan trọng, ngay cả Viện trưởng Lý cũng tới đây rồi.
- Xem ra tất cả mọi người đến đông đủ rồi...
Viện trưởng Lý nhìn thấy có hai ba chục người liền cười gật đầu, sau đó nhìn Giang Khương nói:
- Tôi xin giới thiệu với mọi người... vị này là bác sĩ Giang, Giang Khương... Tôi nghĩ có lẽ mọi người đều biết cậu ấy.
Những bác sĩ vốn chỉ cảm thấy người này hơi quen quen, nghe Viện trưởng Lý giới thiệu như vậy đều cúi đầu kêu lên kinh ngạc. họ vừa nhìn thấy Giang Khương thì trong mắt lóe lên tia hưng phấn và ngạc nhiên. Vị này đúng là vị đang hot nhất trên tivi thời gian gần đây...
Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ mặt của mọi người liền cười hài lòng, sau đó nói:
- Giờ tôi đại diện Ủy ban viện, tuyên bố bổ nhiệm...
Nói đến đây, Viện trưởng Lý dừng lại một chút, nhìn mọi người một lát rồi mới cười nói:
- Bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình...
- A...
Viện trưởng Lý vừa nói xong, hai ba chục người gần như đồng loạt kêu nhỏ một tiếng, dường như họ còn kinh ngạc hơn lúc Giang Khương lộ diện.
Có điều Viện trưởng Lý không cảm thấy kỳ lạ trước tiếng kêu ngạc nhiên của mọi người. Bất kể Giang Khương nổi tiếng như thế nào, nhưng giờ hắn mới hai mươi mấy tuổi, giờ đột nhiên được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm một khoa quan trọng của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng thì thực sự quá... quá khiến cho người ta hơi không chấp nhận được.
Dù sao Bệnh viện đa khoa ba quân chủng cũng nằm trong TOP 3 bệnh viện toàn quốc, không phải có vài bác sĩ có vài chục năm kinh nghiệm và kỹ thuật, vậy mà để một thanh niên hơn hai mươi tuổi đột nhiên nhào ra nhận chức Phó chủ nhiệm, điều này thật sự không thể nào nói nỗi.
Đây cũng chính là nguyên nhân Viện trưởng Lý đích thân đưa Giang Khương tới đây tuyên bố. Có ông ở đây, hơn nữa với danh tiếng của Giang Khương hiện này, những bác sĩ và y tá này có lẽ cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Quả nhiên, sau khi các bác sĩ và y tá khẽ kêu lên kinh ngạc thì không còn ai lên tiếng nữa, nhưng rõ ràng bổ nhiệm này dã khiến cho vài người chấn động.
Còn về Chủ nhiệm Triệu lúc này đang mỉm cười giới thiệu Giang Khương những đồng nghiệp mới...
- Bác sĩ Giang, vị này là Phó chủ nhiệm Lý Kỳ Giang...
- Đây là bác sĩ Đào Hiểu Di...
- Đây là bác sĩ Lâm Dương Chí...
Đối mặt với nhiều gương mặt mới phải làm quen như vậy, Giang Khương chỉ có thể kìm chế cảm xúc, mỉm cười bắt tay với từng người bọn họ:
- Xin chào, Chủ nhiệm Lý, sau này nhờ anh chiếu cố nhiều hơn...
- Xin chào, bác sĩ Đào...
Sau khi giới thiệu đại khái một lượt, Viện trưởng Lý cười nói:
- Được rồi, mọi người đã làm quen rồi, giờ tôi còn phải đưa bác sĩ Giang qua bên Học viện y một vòng...
Trong lúc mọi người còn đang nghi ngờ sao vị Phó chủ nhiệm Giang này vừa đến khoa đã đi rồi thì lại nghe Viện trưởng Lý cười nói:
- Bác sĩ Giang còn có bổ nhiệm thứ hai cậu ấy còn đảm nhiệm vị trí Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu thương tích chiến tranh của Học viện y, cho nên tôi phải đưa cậu ấy qua bên đó một chút.
Viện trưởng Lý vừa nói xong, mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT