- Giờ... sắp bay rồi... kịp không?

Bạch Kiến Quân thấy Dương Vũ đang nhanh chóng mở gạc ra cuối cùng cũng bất chấp thể diện, không nén được sốt ruột hỏi Giang Khương.

Lúc này Giang Khương chỉ cầu cho tên này đừng quấy rầy là tốt rồi, lập tức cau mày nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch Kiến Quân thấy Giang Khương gật đầu trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhỏm, chính bản thân anh ta không thể nào làm được. Tuy anh ta không biết bác sĩ Giang trước mặt có làm được không, nhưng nếu giờ đối phương gật đầu, vậy thì ít nhiều vẫn có chút khả năng. Giờ anh ta chỉ có thể đem hết hy vọng đặt lên Giang Khương thôi.

Chỉ hy vọng Giang Khương có thể kịp thời may lại vết thương. Nếu không đợi đến lúc máy bay cất cánh thì sẽ phiền phức lớn. Có điều giờ rõ ràng là mạch máu bên trong cũng xảy ra vấn đề, vậy thì phải tết được mạch máu nữa, có kịp không đây?

- Sịt...

Giang Khương nhanh nhẹn khử trùng miệng vết thương cho bệnh nhân, sau đó đưa tay nhận bao tay Dương Vũ đưa, mở túi đựng bao tay ra, sau đó nhanh chóng đeo vào.

- Gạc...

Giang Khương đưa tay, Dương Vũ bên cạnh lập tức gắp một chồng gạc đưa vào tay Giang Khương.

Giang Khương lưu loát dùng gạc đè vết thương, sau khi thấm máu xong liền nhanh mắt liếc nhìn miệng vết thương.

Miệng vết thương này rõ ràng vì mạch máu bên trong chưa tết xong nên sau đó mới bị hở ra, giờ chỉ có thể mở vết may, sau đó may lại lần nữa.

Giang Khương khẽ hít một hơi, đưa tay sang túi đồ khử trùng lấy một chiếc kéo, trong sự kinh ngạc của Bạch Kiến Quân, hắn xoẹt xoẹt cắt đường may ra.

Sau khi cắt đường may, Giang Khương lại một lần nữa dùng gạc đè miệng vết thương, sau khi thấm nhanh máu từ bên trong chảy ra lại liếc mắt nhìn vào trong miệng vết thương, thấy máu chảy ra từ trong mạch máu bị đứt.

Giang Khương đưa tay sờ kiềm cầm máu, sau đó lại dùng gạc hút máu lần nữa, chuẩn bị kẹp ra.

Bạch Kiến Quân ở bên cạnh lúc này cũng mơ hồ nhìn thấy mạch máu bị xuất huyết kia. Mồ hôi trên trán anh ta bắt đầu ứa ra, giờ anh ta hiểu rất rõ, lúc mình khâu, chắc chắn không chú ý đến vết đứt này, nếu không sẽ không đột nhiên chảy máu.

Giờ xảy ra sai sót lớn như vậy, nếu Giang Khương không phát hiện, vậy thì chỉ cần máy bay cất cánh chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Giờ chỉ hy vọng bác sĩ Giang này có thực lực kinh khủng như trong lời đồn, trước khi cất cánh, có thể xử lý xong hết. Nếu không, lần này chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Không những chỉ mình Bạch Kiến Quân bên cạnh đang toát mồ hôi, một vài bệnh nhân khác lúc này cũng đều chú ý đến tình hình bên này, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và động tác lau mồ hôi liên tục của Bạch Kiến Quân.

Họ còn chú ý đến vị bác sĩ trẻ tuổi nọ ở bên cạnh không ngừng động tác nhanh chóng trong tay, khẽ cau mày, khuôn mặt lạnh lùng trấn định.

“Cạch” chiếc kềm cầm máu trong tay nhẹ nhàng phát ra tiếng động kẹp lại, Giang Khương đưa tay ra, nhận chỉ và kim may Dương Vũ đưa sang, nhanh chóng dùng kìm cầm máu thắt gút chặt, sau đó cầm kéo cắt...

Lúc này phi cơ hơi lắc lư, tiếng xoay cánh quạt bắt đầu vang lên...

- Bác sĩ Giang, máy bay sắp cất cánh rồi...

Lúc này Bạch Kiến Quân ở cạnh lau mồ hôi, có chút tuyệt vọng và bất đắc dĩ nhắc nhở. Anh ta biết rõ đã không kịp thời gian nữa.

Giang Khương không lên tiếng, chỉ đưa tay lấy cái kẹp có răng. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thoáng bệnh nhân sắc mặt hơi tái nhợt, trầm giọng nói:

- Cố chịu một chút!

Giang Khương thấy bệnh nhân này gật mạnh đầu thì không chần chừ nữa, hắn bắt đầu may thật nhanh. Hắn đã tính kỹ rồi, còn nhiều nhất hai phút, máy bay sẽ bắt đầu cất cánh. Nội trong hay phút này phải may và băng bó xong.

- Thiên phú Tốc độ cấp 1 khởi động...

Giang Khương mặc niệm, sau khi trong đầu lóe lên một dòng tin tức, Giang Khương cảm thấy hai tay mình nhẹ đi.

Rất nhanh, sau khi khởi động Tốc độ, một loạt động tác móc, nhấc, khóa, cắt... được hiện ra trong tay Giang Khương vừa cực kỳ phối hợp vừa lại rất nhanh. Lúc này Bạch Kiến Quân và Dương Vũ đứng cạnh nhìn thấy đều n mắt há hốc mồm. Bọn họ chưa từng nhìn thấy động tác của ai có thể đạt được được hiệu suất cao như vậy.

Có lẽ có khi động tác có thể nhanh như vậy, nhưng chắc chắn không thể vững vàng như thế, hơn nữa còn rất lưu loát, giữa mỗi động tác tiếp nối nhau dường như không hề dừng lại, giống như một quá trình tự động hóa đã được luyện tập vô số lần vậy, không hề có một chút sai sót, tận dụng thời gian đến mức tối đa.

Sau khi kim cuối cùng hoàn thành, dao trong tay Giang Khương cắt nhẹ, lúc này chiếc máy bay đã bước vào giai đoạn chuẩn bị bay thẳng.

Giang Khương tiện tay đặt kéo xuống, sau đó lấy từ trong túi khửu trùng ra một miếng gạc đắp lên miệng vết thương, đồng thời nhận băng vải Dương Vũ đưa qua, xé nhanh, một tay khác nhẹ nhàng móc lên đùi của người bị thowng, sau đó bắt đầu băng bó với tốc độ cực kỳ chuẩn xác.

Cùng với tốc độ càng lúc càng nhanh của chiếc máy bay, lúc này Dương Vũ và Bạch Kiến Quân đều nắm chặt vật cố định bên cạnh để mình không bị mất thăng bằng. Chỉ có Giang Khương là vẫn ngồi xổm vững vàng như cũ, dường như không hề ảnh hưởng bởi tốc độ và lực đẩy, động tác trong tay vẫn nhanh và vững vàng.

Cuối cùng, chiếc máy bay chấn động nhẹ, sau đó là bay thẳng lên trời, Giang Khương thuận tay thắt băng vải trong tay lại, sau đó tiện tay cầm dây an toàn bên cạnh, khi cơ thể chuẩn bị mất thăng bằng thì lập tức ổn định cơ thể mình lại.

- Hoàn thành rồi, hoàn thành rồi!

Lúc này Bạch Kiến Quân giữ chặt một thanh chắn bên cạnh, ngồi xổm trên đất, nhìn băng bó chỉnh tề trên đùi người bị thương, lúc này anh ta liền đặt mông xuống đất, thì thào thở hắt ra.

Lúc này Dương Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn băng vải được thắt rất đẹp, lại nhìn Giang Khương, trong mắt cũng tràn đầy vẻ khó tin.

- Thiên phú Tốc độ cấp 1 dừng lại... tiêu hao 3% năng lượng, điểm tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ tư hiện tại là 26%...

Giang Khương cảm nhận được tin tức lóe lên trong đầu liền nhẹ nhàng thở hắt, tiêu hao 3%, cũng không tệ... tiêu hao không nhiều lắm.

Chiếc phi cơ chậm rãi ổn định lại, lúc này Giang Khương đứng dậy, gật đầu với Dương Vũ cười nói:

- Được rồi, vậy tôi nghỉ ngơi một lát trước, có chuyện gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào!

- Bác sĩ Giang, cảm ơn...

Dương Vũ vô cùng cảm kích nói cảm ơn. Lúc này Bạch Kiến Quân đứng bên cạnh trên mặt lộ vẻ ngại ngùng, muốn nói gì đó nhưng lại không tiện nói.

Giang Khương quay lại chỗ ngồi, lúc này Tiểu Bảo vẫn ngoan ngoãn ngồi yên. Nó nhìn thấy Giang Khương quay lại thì trên mặt lộ tia vui mừng.

- Tiểu Bảo có sợ không...

Giang Khương mở dây an toàn cho Tiểu Bảo, ôm Tiểu Bảo vào lòng, mỉm cười nói.

- Không sợ... có ba ở đây, Tiểu Bảo không sợ...

Tiểu Bảo vui mừng ghé sát vào ngực Giang Khương, lắc mạnh đầu nói.

Giang Khương kiên trì ngồi trên máy bay trong ánh mắt hưng phấn, tò mò, kính nể của mọi người mấy giờ, cuối cùng chiếc máy bay cũng thuận lợi chậm rãi đáp xuống phi trường quân khu Bắc Kinh. Các bệnh nhân và người bị thương đều gió êm sóng lặng khiến Bạch Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng mang theo chút cảm xúc kỳ lạ.

Bạch Kiến Quân nhìn Giang Khương cẩn thận đi nhổ ngân châm ra cho các bệnh nhân, sau khi chần chừ một lúc vẫn đi về phía trước, khuôn mặt xấu hổ nói với Giang Khương:

- Bác sĩ Giang... chuyện đó... cảm ơn cậu!

- Đừng khách sáo...

Giang Khương gật đầu, bỏ tất cả ngân châm vào trong ống châm, sau đó nhìn Bạch Kiến Quân, lãnh đạm nói:

- Sau này bác sĩ Bạch nên cẩn thận hơn, đôi lúc những chuyện ngoài ý muốn khó có thể khống chế được!

- Vâng, vâng... sau này chắc chắn sẽ chú ý hơn!

Bạch Kiến Quân biết Giang Khương muốn nói gì. Mặc dù bị một thằng nhãi nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi giáo huấn rất xấu hổ, nhưng anh ta cũng biết hiện tại đối phương thật sự có tư cách giáo huấn mình. Hơn nữa hắn vừa mới giúp đỡ mình nên chỉ còn cách liên tục gật đầu đáp lời.

Sau khi dứt lời, Giang Khương liền ôm Tiểu Bảo, vẫy tay với Dương Vũ sau đó mỉm cười đi xuống máy bay.

Lúc này, bên cạnh máy bay đã có những chiếc xe jeep màu xanh sẫm chờ sẵn. Thấy Giang Khương bước xuống, một thiếu úy liền bước lên, sau khi hành lễ với Giang Khương liền bắt tay với Giang Khương rồi nói:

- Chào bác sĩ Giang, tôi là Hồ Lập Dương, tôi đến đưa anh vào thành phố...

- Được, làm phiền anh rồi...

Thời tiết Bắc Kinh hôm nay không tệ, bầu trời luôn âm u nay lại hiếm khi lộ ra một bầu trời xanh lam. Ánh mặt trời trên cao chiếu ánh sáng ấm áp vào trong xe khiến tâm tình Giang Khương đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

- Haha... Hoan nghênh đại anh hùng của chúng ta quay về...

Giang Khương đi vào đại viện Dương gia liền thấy Dương Vân Dương bước nhanh ra đón.

Giang Khương nhìn thấy nụ cười chân thành của Dương Vân Dương cũng mỉm cười, nói:

- Trưởng phòng Dương, chú đừng chọc cháu nữa... Cháu mà là đại anh hùng cái gì, chẳng qua hoàn cảnh ép buộc cả thôi!

- Haha... Thằng nhóc cháu, chẳng biết nói mấy câu hình thức gì cả...

Dương Vân Dương vỗ mạnh vai Giang Khương, sau đó nhìn Tiểu Bảo đang nắm tay Giang Khương, ông mỉm cười ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo mặt Tiểu Bảo, cười nói:

- Tiểu Bảo, con là Tiểu Bảo đúng không...

Tiểu Bảo nhìn thấy Dương Vân Dương mỉm cười liền gật mạnh đầu, rồi ngẩng mặt nói:

- Con là Tiểu Bảo!

- Haha... không tệ, không tệ...

Dương Vân Dương nhìn thấy bộ dạng ngẩng cao đầu kiêu ngạo của Tiểu Bảo lập tức cười hài lòng đứng dậy, nhìn Giang Khương, cười nói:

- Đứa nhỏ này không tệ!

- Cháu định đưa nó quay về Vân Giang hay để ở Bắc Kinh?

Dương Vân Dương nghiêm túc nói:

- Nếu để ở Bắc Kinh, trường mẫu giáo trong Sư Đại Phụ khá tốt...

- Cháu muốn đưa nó về Vân Giang... Dù sao cháu cũng sắp quay về Vân Giang rồi!

Giang Khương trầm ngâm một chút, sau đó nói.

Dương Vân Dương nghe thấy Giang Khương nói vậy liền mỉm cười, lắc đầu nói:

- Giang Khương... chú thấy cháu cứ để Tiểu Bảo ở Bắc Kinh một thời gian nữa, e là gần đây chưa chắc cháu đã có thể quay về Vân Giang đâu!

- Ồ?

Giang Khương có chút sửng sốt, khẩn trương nói:

- Sao vậy? Tình hình ông cụ lại xảy ra vấn đề ạ?

- Không không... giờ ông cụ vẫn bình thường, có điều ông vừa nhận được vài thỉnh cầu của quân đội và một vài ban ngành liên quan, có thể cháu phải ở Bắc Kinh một thời gian...

Dương Vân Dương mỉm cười nói với Giang Khương:

- Đương nhiên, cũng phải xem ý cháu thế nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play