Cho dù Giang Khương cảm thấy nghi hoặc khi Hồ lão đưa cho hắn quyển sách đó, nhưng nếu Hồ lão đã dặn dò, Giang Khương cũng coi như thay đổi khẩu vị, xem qua quyển sách một chút.
Đương nhiên, xem thì xem, chứ hắn hoàn toàn hiểu rõ kiến thức bên trong. Điều duy nhất mà Giang Khương có thể làm, chính là làm quen với nội dung bên trong.
Trong lúc hắn xem sách, trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc. Chẳng lẽ Hồ lão định cho hắn đi học đại học, lấy được cái bằng?
Cái này chắc không phải. Đối với cách làm người của Hồ lão, tuyệt đối không nhìn trúng một người chỉ vì cái bằng của họ. Trong mắt lão trung y, văn bằng chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Một bác sĩ Trung y không đủ kinh nghiệm, có cầm cái học vị tiến sĩ cũng chỉ là rác rưởi, là một người chỉ biết lý luận suông mà thôi.
Nghi hoặc của Giang Khương cũng không duy trì quá lâu. Xế chiều hai ngày sau đó, sau khi Hồ lão khám xong cho hai người bệnh, đột nhiên thay quần áo, nói với Trương Nhạc:
- Trương Nhạc, chiều này làm phiền cậu rồi.
- Vâng, Hồ lão, ngài cứ yên tâm. Ở đây đã có tôi rồi.
Trương Nhạc mỉm cười gật đầu, giống như biết được Hồ lão muốn đi làm cái gì.
Hồ lão mỉm cười hài lòng, sau đó quay sang nhìn Giang Khương còn đang nghi hoặc, nói:
- Giang Khương, theo ta ra ngoài một chuyến.
- Vâng.
Giang Khương sửng sốt, không nghĩ đến Hồ lão bảo hắn ra ngoài, chắc là đi khám bệnh.
Mặc dù nghi hoặc nhưng hắn cũng cởi áo khoác blouse, trong lúc đang định chuẩn bị hòm thuốc, đã thấy Hồ lão mỉm cười lắc đầu, sau đó chỉ vào quyển sách trung y cơ sở mà Giang Khương đặt trên bàn, nói:
- Mang theo cái này là được.
- Vâng?
Lần này Giang Khương thật sự ngây người. Đi ra ngoài mang theo quyển sách này làm gì?
Trương Nhạc nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng ngẩn cả người, sau đó nhìn chằm chằm Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự đố kỵ.
- Mẹ nó, tại sao chuyện tốt cứ đến phiên thằng nhãi này? Mặc dù kiến thức của nó không tệ, nhưng mình đến đây trước nó hơn một năm, tại sao chuyện tốt cứ không đến phiên mình?
Trong lòng Trương Nhạc cứ quặn lên vì ganh tỵ, hai mắt đen thui nhìn Giang Khương, chỉ thiếu không ngửa mặt lên trời mà gào thét:
- Có rất nhiều tiểu sư muội, tiểu mỹ nữ thanh thuần đến sư tỷ xinh đẹp ở đó. Mẹ kiếp, vì sao không phải là anh đây đi? Hả hả…
Giang Khương nhìn vẻ mặt đố kỵ của Trương Nhạc phía đối diện, trong lòng cũng bình tĩnh lại:
- Chắc có lẽ là chuyện tốt. Được rồi, mang thì mang.
Giang Khương tiện tay cầm quyển trung y cơ sở, sau đó đi theo Hồ lão ra ngoài.
Bước ra cửa, Hồ lão đột nhiên dừng lại, sau đó xoay người cẩn thận đánh giá Giang Khương vài lần. Thấy vậy, Giang Khương không khỏi có chút sợ hãi. Tại sao hôm nay Hồ lão lại quái lạ như thế, nhìn hắn cứ như thể hôm nay mang hắn đi xem mắt.
Giang Khương nhìn xuống bản thân. Hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi mới mua, còn có quần jean và giày da, có cái gì không ổn sao?
Trong lúc Giang Khương đang cảm thấy quái lạ, Hồ lão đánh giá Giang Khương xong, sau đó gật đầu, đột nhiên móc ra một cái kính đen đưa cho hắn:
- Đeo đi. Đây là ta cố ý mua cho cậu, mang vào hẳn không tệ.
Nhìn biểu hiện kinh ngạc của Giang Khương, Hồ lão mỉm cười, nhét cặp mắt kính vào tay hắn.
Giang Khương thầm nói trong lòng: Mắt của mình vẫn tốt, mang kính mắt làm gì?
Tuy nhiên, mặc dù cặp mắt kính màu đen, nhưng nhìn qua cũng giống như mấy loại kính đen mà mấy nhân viên văn phòng hay mang đi làm, cũng không phải dành cho mấy ông già. Trước kia khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, Giang Khương cũng đã từng mang qua mấy loại mắt kính như thế này.
Lập tức thở phào một hơi, hắn đeo cặp mắt kính lên, muốn xem Hồ lão hôm nay rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Giang Khương, Hồ lão nói:
- Được rồi, đi thôi.
Giang Khương tràn ngập nghi hoặc đi theo phía sau Hồ lão.
Sau khi đi theo Hồ lão bước vào trường đại học Đông Nguyên phía đối diện, Giang Khương đã hoàn toàn choáng váng.
- A, Hồ lão, thật là ngại quá. Gần đây tiết học nhiều quá. Lão Trương lại bận, chỉ có thể làm phiền ngài thôi.
Giang Khương ngơ ngác đi theo Hồ lão bước vào phòng làm việc của Chủ nhiệm khoa Trung y của trường đại học Đông Nguyên. Bên trong, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt nhiệt tình bước ra khỏi bàn làm việc, từ xa đã vươn tay, vẻ mặt xin lỗi nói với Hồ lão.
- Tây Nguyên, cậu khách sáo quá rồi đấy. Bây giờ tôi còn treo cái danh giáo sư Đông Đại, nếu trường học có việc, tôi tất nhiên là phải hỗ trợ rồi.
Hồ lão dường như rất quen thuộc với vị Chủ nhiệm này. Bắt tay một cái liền mỉm cười giới thiệu:
- Giang Khương, đây là Chủ nhiệm Vương của khoa Trung y trường đại học Đông Nguyên.
- Tây Nguyên, đây là đồ đệ của tôi, Giang Khương, là cháu của anh Thanh Minh huyện Lưu Hà.
Giang Khương mỉm cười bắt tay với Chủ nhiệm Vương:
- Xin chào Chủ nhiệm Vương.
Chủ nhiệm Vương sửng sốt một chút, liền nhiệt tình bắt tay với Giang Khương, nói:
- Thì ra là cháu của Giang lão. Trở về khi nào vậy? Sức khỏe của Giang lão có tốt không?
- Cảm ơn Chủ nhiệm Vương đã quan tâm. Sức khỏe của lão gia tử rất khỏe.
Thấy đối phương cũng có quen biết với lão gia tử nhà mình, Giang Khương không dám chậm trễ, lễ phép trả lời.
Chủ nhiệm Vương gật đầu, sau đó nói:
- Sức khỏe Giang lão vẫn còn khỏe là tốt rồi. Nhiều năm không gặp, nhớ thay tôi gửi lời vấn an Giang lão.
Thấy hai người đã làm quen với nhau xong, Hồ lão liền cười hỏi:
- Chương trình học an bài như thế nào?
- Nào, nào. Hồ lão và Tiểu Giang ngồi trước đi nhé. Tạm thời là như thế này…
Chủ nhiệm Vương mời hai người ngồi xuống, sau đó lấy ra một tờ khóa biểu:
- Ngài xem qua một chút. Đây là lịch học trong tuần này của trường. Khoa Y năm hai, mỗi buổi chiều sẽ có hai tiết y học lâm sàng. Phiền nhất chính là năm Tư. Gần đây, theo tinh thần cấp trên đưa xuống, trường học sẽ tăng thêm hoạt động học tập trung y, muốn tăng thêm một tiết Trung y cho các sinh viên năm Tư, giảng giải phương diện Trung y lâm sàng, gia tăng kiến thức Trung y cho các sinh viên ngành Y.
- Năm Tư cũng phải tăng tiết sao?
Hồ lão sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói:
- Gia tăng giảng giải? Tăng thêm một tiết một tuần thì có thể học thêm được bao nhiêu đâu. Đây chẳng phải là làm loạn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT