Ai sẽ đối xử tốt với hắn thì Giang Khương không biết nhưng rõ ràng là Tôn Nghị sẽ không đối xử tốt với hắn. Giang Khương vì cứu người bệnh này của bọn họ, có thể nói là hao hết tâm huyết, tâm huyết thật sự đấy, nhưng Tôn đại thầy thuốc rõ ràng sẽ không cảm động, đồng thời còn bực tức bất mãn.   

- Hừ, cái thằng nhà quê, chẳng phải cũng chỉ cắm có mấy cây châm thôi sao, có gì hơn người chứ.   

Hôm nay Tôn đại thầy thuốc cảm thấy mình phải chịu sỉ nhục quá lớn, đường đường là y sĩ kiến tập của Thiên Y Viện, y sĩ thực tập dự bị mà lại bị một tên nhà quê làm cho nhục nhã. Anh ta cảm thấy mình không còn biết giấu mặt đi đâu nữa.   

Cũng may ở đây không có ai, chỉ có Vương Mịch vẫn còn ở trên cùng một chiếc thuyền với mình, nếu không nếu truyền ra ngoài, truyền đến tai người khác ở trong viện thì chắc chắn sẽ bị người khác chê cười chết thôi.   

- Thầy thuốc Giang này là thầy thuốc tốt!   

Khi Tôn đại thầy thuốc đang phát tiết lửa giận của mình, Vương Mịch ở bên cạnh cuối cùng vẫn như có suy nghĩ nói một câu công đạo.   

- Hử?   

Tôn Nghị sửng sốt một chút, sau đó hồ nghi nhìn về phía Vương Mịch.   

- Vừa rồi anh ta vì người bệnh nó, trong vòng 10 phút đã truyền đi ít nhất 800ml máu.   

Vương Mịch lạnh nhạt nói.   

- Sao có thể thế được? Với tốc độ đó, có thể truyền được 200, 300ml là cùng.   

Tôn Nghị không tin, hừ giọng nói.   

Vương Mịch khẽ thở dài, nói:   

- Anh có chú ý đến huyết áp của người bệnh không, bắt đầu từ khi anh ta truyền máu, huyết áp của người bệnh không hề giảm xuống nữa. Chẳng lẽ anh tưởng 200, 300ml máu là có thể ổn định được huyết áp của người bệnh sao?   

- Không thể nào, tốc độ truyền máu như vậy thì cũng chỉ truyền được…   

Tôn Nghị nói rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, sau đó ngây ngẩn cả người.   

Thấy vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngây ngẩn của Tôn Nghị, Vương Mịch gật đầu nói:   

- Anh ta dùng nội khí thúc đẩy cho máu chảy nhanh hơn.   

- Tên này thật đủ tàn nhẫn.   

Lúc này Tôn Nghị không còn gì để nói, đành nói vậy. Nhưng muốn anh ta thật sự coi trọng đối phương thì không thể, tên nhà quê chính là tên nhà quê, đừng nói hắn là tên nhà quê, dù là những lão già của bệnh viện tốt nhất Trung Quốc cũng anh ta cũng không coi ra gì.   

Nhìn vẻ mặt của Tôn Nghị, lúc này Vương Mịch cũng biết tính cách của Tôn Nghị sẽ không coi người nào ngoài người của Thiên Y Viện ra gì. Cô ta cũng không nói gì nữa, trong lòng chỉ thầm hy vọng sau này Tôn Nghị đừng cứ mãi thế này, nếu không đến lúc đó e là tính cách này của anh ta sẽ khiến anh ta phải chịu thiệt.   

Bận rộn hai ngày, cuối cùng người bệnh đưa đến cũng càng ngày càng ít. Giang Khương và thầy thuốc Đào cũng càng ngày càng thoải mái vì Tôn đại thầy thuốc và Vương đại thầy thuốc đều vô cùng chăm chỉ, người bệnh vừa được đưa đến liền bị bọn họ lôi vào trong lều của mình. Nhìn dáng vẻ ai muốn cướp người bệnh với anh ta thì anh ta sẽ nổi nóng với người đó, đương nhiên thầy thuốc Đào sẽ không tự nhiên đi nhặt lấy phiền phức, mà Giang Khương thì càng không có chuyện gì tự đi tìm việc  

làm, có thời gian cho hắn ở cạnh Tiểu Bảo thì càng tốt.   

Dù sao thì hai người đối diện mặc dù thỉnh thoảng có chút lỗ mãng nhưng thực lực cũng không tệ, bình thường cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.   

Đương nhiên, trong mắt Giang Khương thực lực của bọn họ không tệ, có điều trong mắt thầy thuốc Đào, mặc dù kém hơn thầy thuốc Giang một bậc nhưng cũng là cao thủ trong cao thủ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy bọn họ hôm qua còn dám làm cả phẫu thuật mở ngực, quả thực vô cùng bội phục.   

- Những ngày này may mà có thầy thuốc Giang.   

Nhìn những người bệnh trong lều vải sau lưng mình, người nào người nấy đều đang dần khỏe lên, hơn nữa người bệnh đưa đến cũng càng ngày càng ít nên Lý thúc công đã quyết định ngày mai đưa bọn Dương gia thúc công lên núi. Lúc này thầy thuốc Đào cũng biết chắc Giang Khương sẽ không ở lại đây lâu nữa, chắc tiễn bọn Dương thúc công đi rồi thì hẳn là thầy thuốc Giang cũng đi. Lúc này nhìn Giang Khương, thầy thuốc Đào có chút cảm thán và không nỡ.   

Ngẩng đầu nhìn thầy thuốc Đào ở sau cặp kính dày cộp, Giang Khương mỉm cười, nói:   

- Đây đều là những điều tôi nên làm!   

Nghe thấy lời này của Giang Khương, thầy thuốc Đào dùng lực gật gật đầu, nếu người khác nói ra lời này thì anh ta sẽ chỉ coi là lời nói khách sáo nhưng anh ta biết Giang Khương nói thật lòng.   

- Cha, bóng…   

Tiểu Bảo vui mừng đá một cái cho bóng tới đây.   

Giang Khương mỉm cười vươn tay ra đón lấy, sau đó lại ném về phía Tiểu Bảo. Nhìn Tiểu Bảo ngoan ngoãn đuổi theo phía sau quả bóng, Giang Khương ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời bên trên, bỗng nói:   

- Thầy thuốc Đào, anh có muốn đến bệnh viện lớn một thời gian không?   

- Hử?   

Thầy thuốc Đào sửng sốt, sau đó nhìn về phía Giang Khương, không hiểu ý hắn là gì.   

- Ý tôi là nếu anh đồng ý thì tôi có thể sắp xếp anh vào bệnh viện lớn tiến tu một thời gian.   

Giang Khương quay đầu nhìn thầy thuốc Đào, nghiêm túc nói:   

- Tôi cảm thấy sau này anh sẽ là một thầy thuốc rất tốt!   

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, thầy thuốc Đào lại sững sờ lần nữa rồi mỉm cười, quay đầu nhìn về phía cổng thôn, sau đó lại nhìn nhìn lều trại sau người, lại quay đầu nhìn về phía Giang Khương, nghiêm túc cười nói:   

- Thầy thuốc Giang, tôi rất muốn đi nhưng tôi nghĩ tôi không đi được.   

Nhìn động tác của thầy thuốc Đào, Giang Khương cũng chậm rãi gật gật đầu, hắn không hề thấy bất ngờ khi thầy thuốc Đào lựa chọn như vậy.   

- Tôi sinh ra ở đây, từ nhỏ đã không có cha mẹ, chỉ có một người ông nội, là trong xã gom tiền cho tôi đi học đại học. Trước khi ông nội tôi mất đã kéo tay tôi nói đợi tôi tốt nghiệp xong nhất định phải quay về báo đáp mọi người.   

Thầy thuốc Đào đẩy đẩy kính mắt, lại quay đầu nhìn nhìn Viện y tế đã bị sập mất một nửa ở phía sau, trên mặt lộ ra ý cười lờ mờ, nói:   

- Gốc rễ của tôi ở đây, chỉ cần Viện y tế không đổ thì tôi sẽ vẫn ở đây.   

Nhìn nụ cười chân thành trên mặt thầy thuốc Đào, Giang Khương cũng cười gật đầu nói:   

- Yên tâm đi, Viện y tế sẽ không đổ đâu, đợi chuyện lần này qua rồi chính phủ rất nhanh sẽ xây bệnh viện mới cho các anh. Đến lúc đó, thiết bị cũng đều mới cả, sẽ đưa nhiều thiết bị tốt hơn nữa đến!   

- Ừ.   

Thầy thuốc Đào dùng sức gật đầu, nhìn tấm biển Viện y tế cũ nát kia, trên mặt tràn ngập ánh sáng ấm áp và hy vọng.   

“Viện y tế xã Tề La”   

Giang Khương cũng nhìn nhìn tấm biển này, lại nhìn nhìn thầy thuốc Đào đang nhìn tấm biển, đột nhiên cảm thấy dường như thầy thuốc Đào và tấm biển này, còn cả Viện y tế bị sập mất một nửa lại hài hòa như thế, như đã hòa vào làm một vậy.   

Giang Khương như có điều suy nghĩ gật gật đầu, hắn tin rằng trong tương lai không xa, Viện y tế của xã Tề La này có người như thầy thuốc Đào ở đây nhất định sẽ lại phát triển, nhất định sẽ lớn hơn, tốt hơn bây giờ.   

“Hu hu hu”, tiếng khóc mơ hồ truyền đến từ trong lều vải đối diện. Nghe thấy thanh âm này, thầy thuốc Đào và Giang Khương đều ngẩng đầu nhìn về phía lều đối diện, sau đó đều chậm rãi cúi đầu xuống. Ở đây, vào lúc này, tất cả mọi người đều đang dần quen với các loại tiếng khóc. Mà lúc này, tiếng khóc truyền đến từ trong lều vải đối diện đại diện cho một người đã ra đi hoặc sắp ra đi.   

Lúc này thầy thuốc Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Khương, do dự một chút, sau đó nói:   

- Thầy thuốc Giang, hay là anh đi xem xem!   

Giang Khương khẽ lắc đầu, nói:   

- Năng lực của thầy thuốc Vương và thầy thuốc Tôn rất tốt, hơn nữa cũng không thích hợp!   

Thầy thuốc Đào hiểu ý của Giang Khương, cũng chậm rãi gật gật đầu, không nói nữa.   

Thầy thuốc Đào không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi xổm ở đó, lặng lẽ không ai nói gì.   

Một lúc sau tiếng khóc bên trong mới chậm rãi biến mất, thầy thuốc Đào ngẩng đầu nhìn nhìn lều vải đối diện rồi thấp giọng nói:   

- Thầy thuốc Giang, nếu qua thời gian này, nếu tôi lại muốn đến bệnh viện lớn tiến tu một thời gian, anh xem…   

- Không vấn đề, anh gọi điện thoại cho tôi lúc nào cũng được!   

Giang Khương mỉm cười nhìn thầy thuốc Đào gật gật đầu, nói:   

- Sau này Viện y tế của xã Tề La nhất định sẽ càng ngày càng tốt, người cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu anh cho rằng có ai cũng thích hợp ra ngoài tiến tu học tập thì cứ gọi điện cho tôi.   

- Cảm ơn anh!   

Thầy thuốc Đào dùng sức mà gật đầu, vừa nãy anh ta nghĩ thông rồi, muốn làm một thầy thuốc giỏi thì không thể chỉ dựa vào trách nhiệm và chăm chỉ, giống như anh ta đã ở đây ba năm rồi nhưng trong ba năm này anh ta luôn cảm thấy còn không bằng năm sáu ngày vừa qua. Đi theo thầy thuốc Giang nên anh ta mới biết cái gì gọi là làm thầy thuốc, mới biết năng lực của thầy thuốc lại có thể giỏi như vậy.   

Dù là khoa nội, khoa ngoại hay là khoa chấn thương, thậm chí khoa nhi, đối phương gần như không gì không làm được, đều rất giỏi. Anh ta đi theo Giang Khương mấy ngày này, đều cảm thấy mình không chỉ đã có tư cách làm thầy thuốc khoa chấn thương, thậm chí khoa ngoại mà ngay cả khoa nội của chính anh ta dường như cũng đã có tiến bộ cực lớn.   

Điều này chứng tỏ đi theo đúng thầy quan trọng như thế nào. Mặc dù bây giờ ở đây không thể thiếu anh ta nhưng sau này vẫn có thể. Nếu không nâng cao năng lực kỹ thuật của mình, không thể làm việc tốt hơn cho mọi người, đối mặt với rất nhiều người bệnh có thể cứu nhưng không có năng lực cứu thì anh có chăm chỉ, có nỗ lực  

hơn nữa thì cũng được gì chứ?   

Lúc này, màn cửa lều đối diện bị kéo ra, một khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút bất đắc dĩ và buồn bực xuất hiện ở cửa. Dường như lúc này tâm trạng của Vương Mịch, Vương đại thầy thuốc không được tốt lắm, Giang Khương ở đối diện nhìn mà trong lòng đột nhiên có cảm giác không ổn.   

Lúc này Giang Khương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn về phía Vương Mịch đang nhìn mình chằm chằm, cười nói:   

- Thầy thuốc Vương, sao vậy?   

Chỉ là vừa nói vậy xong, Giang Khương liền thấy hối hận, cho dù có chuyện gì thì chắc chắn cũng chẳng phải chuyện gì tốt, hắn không nên hỏi, nên trực tiếp xoay người đi vào lều vải, giả vờ rất bận mới đúng.   

Quả nhiên, Vương Mịch nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt quái dị rồi nói:   

- Thầy thuốc Giang có thể lại đây một chút không?   

- A hả có việc à? Bây giờ tôi hơi bận, nếu không phải việc gì rất quan trọng thì lát nữa tôi qua được không?   

Giang Khương vẻ mặt cười khan nói.   

Vương Mịch chớp chớp mắt, nhìn Giang Khương như kẻ lang thang ở nông thôn đang ngồi xổm dưới đất chẳng có việc gì làm, đột nhiên nói:   

- Xin hỏi thầy thuốc Giang đang bận đếm kiến sao?   

- Á đúng vậy.   

Vừa nói xong, thấy dáng vẻ sắp nổi bão của Vương Mịch, Giang Khương vội cười hì hì đứng dậy, nói:   

- Được rồi, giờ tôi đếm xong rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play