Loại tình trạng này của Giang Khương cực kỳ kỳ diệu, thậm chí hắn một đường bước đi, mấy thôn dân đang đào móc đống đổ nát ở ven đường dường như hoàn toàn không chú ý đến hắn. Dù có một người lơ đãng nhìn về phía sau một cái thì hình như cũng không chú ý đến bóng người đang bước nhanh ở nơi cách phía sau người anh ta không xa.   

Giang Khương đi nhanh về phía trước, chỉ mất hơn chục phút hắn đã đi hết một lượt cả Tiểu Tập Trấn của Tề La. Đợi khi hắn quay về chỗ cũ, đầu hắn mới lại lần nữa ngẩng lên, như là đột nhiên khôi phục sức sống vậy. Lúc này hắn mới phát hiện Tiểu Bảo nằm bò trên lưng mình, không biết đã ngủ từ khi nào.   

“Cơ thể thoát ra khỏi trạng thái không minh, năng lượng tiêu hao 4%, hiện tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi 1 đạt 1%!”   

Đối với việc bản thân mình có thể như vậy một lát rồi tự nhiên không còn khả năng đó nữa, Giang Khương cũng không hề bận tâm, hắn không để ý lắm đến trạng thái vừa nãy của mình, bây giờ hắn không dám chần chừ nữa. Mặc dù như vậy có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ và kinh ngạc nghi ngờ nhưng đối mặt với tính mạng của biết bao người, Giang Khương cũng bất chấp việc khiến người khác cảm thấy quái dị, chạy nhanh về phía Viện y tế.   

Phía Viện y tế bây giờ đang có không ít người đang dựng lều vải…   

Giang Khương giao Tiểu Bảo đang ngủ say cho một thím, nhờ thím ấy chăm sóc thằng bé xong liền vẫy vẫy tay với người dân đang dựng lều, lớn tiếng kêu lên:   

- Mọi người dừng một chút…   

Nghe thấy lời nói của Giang Khương, lúc này mọi người đều dừng tay, tò mò nhìn về phía Giang Khương, không biết thầy thuốc Giang muốn làm gì.   

Giang Khương lớn tiếng nói:   

- Tôi vừa mới phát hiện ra không ít người, mọi người đều mang đồ đi theo tôi, càng nhiều người càng tốt…   

- Phát hiện ra không ít người?   

Mọi người đều ngây ngẩn nhìn Giang Khương, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, sau đó như ong vỡ tổ ném việc trong tay đi, vội cầm cuốc xẻng, có người còn cướp lấy hai đôi găng tay, sau đó ở phía sau Giang Khương chạy về phía con phố cũ.   

Hai ngày qua tất cả mọi người đều cho rằng rất ít người bị chôn bên dưới có thể sống sót nên đa số mọi người đều tập trung tinh lực vào việc cải thiện điều kiện sống cho những người may mắn sống sót. Nhưng bây giờ lại nghe nói còn có không ít người, mọi người đương nhiên tinh thần phấn chấn, như ong vỡ tổ chạy đi cứu người, dù sao thì mạng người mới là quan trọng nhất. Hơn nữa những người đó đều là hàng xóm quen thuộc, trong tuyệt cảnh tận thế này có thể cứu thêm một người là được an ủi thêm một phần.   

- Thầy thuốc Giang, anh phát hiện ở đâu thế? Vẫn có người thật sao? Rất nhiều à?   

Trong số những người chạy phía sau Giang Khương vẫn có người không nhịn được mà hưng phấn hỏi.   

Giang Khương vừa chạy vừa trầm giọng nói:   

- Hãy tin tôi… Có rất nhiều!   

Có lời này của Giang Khương, mọi người trong lòng còn có chút nghi ngờ lúc này càng trở nên hưng phấn và kiên định hơn, nhân phẩm của thầy thuốc Giang cực kỳ tốt, chắc sẽ không nói bừa.   

- Chỗ này… ba người ở lại đào…   

- Chỗ này… cũng có một người, ba người ở lại…   

- Còn chỗ này cũng ba người…   

Giang Khương dẫn một đám người chạy nhanh về phía trước, thỉnh thoảng lại chỉ vào chỗ nào đó của đống đổ nát nào đó bảo mọi người đào. Mặc dù trong lòng mọi người thấy nghi hoặc nhưng vì tín nhiệm Giang Khương nên vẫn không chút do dự bắt tay đào.   

Mọi người một đường chạy đi đã thu hút sự chú ý của những người dọn dẹp đống đổ nát ở bên cạnh. Giang Khương vừa chạy vừa lớn tiếng kêu lên:   

- Bà con ơi, bây giờ nếu mọi người không có chuyện gì quan trọng thì xin hãy đến giúp một tay…   

- Là thầy thuốc Giang à… Được…   

Nghe thấy tiếng kêu gọi của Giang Khương, rất nhiều người đều ném chuyện trong tay đi, chạy phía sau Giang Khương.   

Cùng với tiếng kêu gọi của Giang Khương, càng ngày càng nhiều người gia nhập đám người, chỉ là một đường chia người đi, dần dần cũng không còn đủ người, dù sao thì bây giờ cũng không có nhiều người nhàn rỗi.   

Có điều Giang Khương cũng không để ý, ba bốn người còn lại đều có thể chống đỡ tương đối tốt. Căn cứ vào phán đoán của hắn thì ít nhất cũng có thể chống đỡ được năm sáu tiếng, hoàn toàn kịp cứu bọn họ.   

Lúc này Giang Khương cũng tự chọn một nơi có một người bắt đầu đào lên, với tốc độ của hắn, người khác hai ba người cũng không thể so với hắn.   

Cái gọi là người nhiều sức mạnh lớn, mặc dù những người này vừa đào vừa có chút nghi hoặc, nếu không phải nhân phẩm của Giang Khương đủ tốt thì cũng không có mấy người chịu hắn chỉ vào một chỗ liền bắt đầu đào chỗ đó.   

Có điều cùng với hành động của bọn họ, rất nhanh liền ít nhiều cũng có thể nghe được tiếng kêu cứu của người ở bên trong. Sau khi chắc chắn rồi, mọi người làm việc cũng gắng sức hơn nhiều. Tất cả người trải qua nỗi đau mất người thân này đều biết sớm cứu người ra hơn một chút thì sẽ có thêm một phần hy vọng còn sống.   

Khi mọi người vẫn đang đào thì Giang Khương đã cõng một cô gái chạy về phía Viện y tế rồi. Người có thể kiên trì hai ngày về cơ bản đều là người bị thương không nặng, bình thường cùng lắm cũng chỉ gãy chân gãy tay gì đó. Cô gái mà Giang Khương cõng bắp đùi bị cột trụ đè lên, gãy xương đùi, ngoài ra thì hai ngày chưa ăn gì nên tương đối suy yếu.   

Sau khi một đám người cùng Giang Khương chạy đi cứu người, rất nhiều người bị thương nhẹ hoặc các cô gái, bà thím lúc này đều đang đứng trước Viện y tế, kiễng chân mong ngóng, hy vọng có thể cứu thêm được một số người.   

Nhìn Giang Khương cõng một người đến, mọi người đều lớn tiếng hoan hô. Lúc này thầy thuốc Đào sớm đã chuẩn bị sẵn, Giang Khương đặt cô gái mình cứu được lên bàn, dặn thầy thuốc Đào không cần truyền nước, chỉ cần cho ăn một số loại nước như nước đường rồi vội chạy về phía điểm thứ hai.   

Không phải bệnh nhân suy yếu như thế này không cần truyền nước, chỉ vì không đủ thuốc nên người nào có thể cứu bằng nước đường trắng trước thì dùng tạm để cứu đã, không đến lúc bắt buộc thì tiết kiệm được chút nào hay chút đó.  

Giang Khương quay lại rồi tiếp tục con đường cứu người, lúc này cuối cùng hắn cũng gặp người được cứu ra thứ hai. Hai người một người cõng một người đỡ, thấy Giang Khương liền hưng phấn nói:   

- Thầy thuốc Giang, cứu ra được rồi, anh đến xem này…   

- Không cần… Mau đưa đến Viện y tế, chỗ thầy thuốc Đào, anh ta sẽ xử lý!   

Giang Khương vội ném lại một câu, sau đó lại tiếp tục chạy về phía bên đó.   

Hắn phải tranh thủ thời gian, nhân lúc còn kịp cứu thêm người. Hắn đoán mình có thể đào ra được một người nữa là sẽ phải ở lại Viện y tế giúp dùng thuốc và làm phẫu thuật. Dù sao thì một lúc cứu ra nhiều người như vậy, hơn nữa còn có mấy người tình hình tương đối nghiêm trọng, đến lúc đó hắn bắt buộc phải có mặt xử lý. Mặc dù thầy thuốc Đào đã thuần thục hơn nhiều mấy ngày trước nhưng rất nhiều thứ vẫn không biết.   

Dưới sự cố gắng của mọi người, một tiếng sau cuối cùng mọi người cũng cứu được hết những người ở nơi Giang Khương chỉ, tất cả có mười một người. Mà Giang Khương và thầy thuốc Đào lúc này cũng bận rộn rất lâu, một số người bị thương không nặng quá thì giao cho các bà con khác chăm sóc, một số người bị thương tương đối nặng hoặc cần xử lý phẫu thuật cấp cứu gấp vẫn khiến Giang Khương và thầy thuốc Đào bận đến mức có chút luống cuống tay chân.   

Có điều cũng may hai ngày này thầy thuốc Đào cũng dần dần bắt đầu thích ứng với việc cấp cứu với tiết tấu nhanh này. Có anh ta giúp đỡ, hai người mất gần hai tiếng, cuối cùng cũng tạm thời ổn định tình hình của hơn chục người mới cứu ra này.   

Nhìn hơn chục bà con mới được cứu ra, người nào người nấy đang từ từ lấy lại sức, sự hưng phấn trong lòng mọi người mới dần biến thành vui mừng. Ngay cả Lý thúc công có uy vọng cực cao trong thôn kia, cũng chính là người đem tặng quan tài của mình cũng đặc biệt chống quải trượng chạy đến, nhìn các bà con mới được cứu ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn lúc này cười tươi như một đóa hoa cúc.   

Lúc này cũng có người bắt đầu nghị luận tại sao mọi người dọn dẹp nhiều ngày như vậy mà đều không phát hiện được bao nhiêu người còn sống mà thầy thuốc Giang lại đột nhiên phát hiện ra nhiều người bị chôn vùi vậy là thế nào?   

Nhiều người nghị luận, cuối cùng cũng có người không nhịn được đến hỏi Giang Khương, đối với chuyện này Giang Khương chỉ cười nói:   

- Cũng là may mắn thôi, hôm nay tôi đưa Tiểu Bảo đi tế bái bọn bác Dương, trên đường đi đột nhiên cảm thấy hình như mình nghe thấy một số thanh âm, sau đó một đường đi qua, phát hiện bên trong có thanh âm… Sau đó tôi từ từ tìm, cuối cùng tìm được nhiều như vậy…   

Nghe thấy câu trả lời này của Giang Khương, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, không ai ngờ lại có chuyện thần kỳ như vậy. Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng sự thật chính là sự thật, Giang Khương như có thần trợ giúp, chỉ cho mọi người bao nhiêu nơi, cứu được hơn chục người.   

Lý thúc công ở bên cạnh nghe thấy lý do của Giang Khương, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vui mừng cảm thán nói:   

- Thầy thuốc Giang có trái tim nhân hậu, là phúc tinh của xã Tề La ta, được tổ tiên xã Tề La ta bảo hộ mới có chuyện hôm nay hơn chục bà con được cứu ra nhờ phúc thầy thuốc Giang.   

Nghe thấy lời này của Lý thúc công, bà con không tìm được lý do khác, nghĩ đến những hành động mà hai ngày nay Giang Khương đã làm cho bà con xã Tề La, không biết hắn đã cứu bao nhiêu người, lập tức nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Thầy thuốc Giang này thật đúng là đại phúc tinh của xã Tề La, ánh mắt nhìn Giang Khương của mọi người lại thêm vài phần sùng kính.   

Đối với cách nói như vậy, Giang Khương cũng rất hài lòng, ít nhất cũng sẽ không có người cố ý đến hỏi hắn chuyện này nữa.   

Giang Khương hài lòng nhưng có người lại rất không hài lòng vì không tìm được tung tích của hắn. Hôm nay đại công tử Tề Nhạc Minh ném di động của mình đi, còn đại tiểu thư Phan Hiểu Hiểu vì điện thoại gọi không thông nên không cẩn thận làm rơi vỡ một tách trà. Tuyên Tử Nguyệt Tuyên đại tiểu thư vô tình đá chết một gốc cây nhỏ. Từ Thanh Linh Từ đại mỹ nữ đi đường thất thần bị trẹo chân. Cô nàng Lý Tiểu Vũ dẩu môi cả ngày…   

Giang Khương không ngờ đến những chuyện này vì quả thật hắn quá bận rộn, bận đến tối mày tối mặt. Từ khi hắn cứu ra được hơn chục người dân, tiếp sau đó bệnh nhân đưa đến càng ngày càng nhiều. Nghe nói trong thôn có một thần y đến từ quân đội nên một số thôn phân tán ở trong núi thuộc xã Tề La bắt đầu lục tục đưa một số người bị thương và người bệnh đến.   

Mỗi một thôn một lần đưa đến ba, năm, sáu, bảy người, mà bên dưới xã Tề La có bảy tám thôn, những người bị thương và bệnh nhân đưa đến khiến Giang Khương và thầy thuốc Đào bận từ sáng đến tối, về cơ bản không hề ngừng nghỉ…   

Vì việc này, một vị phó xã trưởng của xã Tề La thậm chí còn phái người leo núi đến huyện cầu trợ giúp nhưng cứu viện bên ngoài vẫn chưa thể đến huyện Lỗ Sơn, trong huyện cũng chỉ bảo người đeo mấy gùi thuốc dùng khi cấp bách đến rồi không giúp gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play