- Giang Khương đến xem đi, ha ha, bà xã và con tôi xinh chưa. Ảnh vừa mới chụp đấy.   

Ky Đầu hưng phấn cầm di động đưa tới trước mặt Giang Khương, chỉ vào đứa bé trong ảnh, cười nói:   

- Đây là con tôi, đây là bà xã tôi. Xinh đẹp quá phải không. Ha ha, chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, tôi có thể về nhà gặp con rồi.   

Trong đầu vang vọng tiếng cười hưng phấn của Ky Đầu, nhìn gương mặt người phụ nữ trẻ tuổi mặt đầy bụi đất nhưng vẫn lờ mờ quen thuộc trước mắt, khóe mắt Giang Khương có một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống từ bao giờ.   

- Xin lỗi, chị dâu.   

Giang Khương đỏ bừng đôi mắt, chậm rãi vươn tay ra, dùng sức vặn bung khuỷu tay đã hơi cứng lại kia, chậm rãi bế đứa bé từ dưới thân thể cô ra.   

Lúc này chị dâu đã sớm không còn hơi thở nữa. Như vậy tiếng tim đập hắn vừa nghe thấy sẽ là của đứa bé rồi. Nhìn đứa bé trong tay mình, quả nhiên còn một tia hơi thở nhưng lại rất yếu ớt, đã rơi vào trạng thái hôn mê, trái tim Giang Khương đau đớn như muốn vơ tan. Cả nhà Ky Đầu hiện chỉ còn lại mình đứa bé này. Nếu như đứa nhỏ có chuyện gì thì làm sao hắn đối mặt được với Ky Đầu dưới suối vàng đây?   

Lập tức ôm đứa bé vào lòng, vội vàng bước nhanh tới trước ba lô, đặt đứa nhỏ xuống đất, Giang Khương mở ba lô bắt đầu lấy một chai nước, sau đó liền mở túi cấp cứu ra.   

- Tiểu Bảo?!   

Người thanh niên bên cạnh lúc này cũng vội vàng đi tới hỗ trợ, giúp Giang Khương mở túi cấp cứu. Cầm một cái xi lanh, Giang Khương liền nhanh chóng hút nước, lại dùng băng gạc xoa nhẹ đôi môi khô héo của Tiểu Bảo, chậm rãi bơm nước từ trong bình vào miệng Tiểu Bảo.   

Sau khi bơm một xi lanh xong, lại dùng ống nghe nghe tim Tiểu Bảo, Giang Khương mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tạm thời một lúc sẽ không có vấn đề gì nữa. Hắn lập tức ôm lấy Tiểu Bảo, trầm giọng nói với người thanh niên kia:   

- Nơi này có chỗ nào truyền dịch được không?   

- Truyền dịch?   

Người thanh niên sửng sốt, sau đó vội vàng nói:   

- Viện vệ sinh, viện vệ sinh chỉ sụp một nửa, chắc vẫn có chỗ truyền dịch.   

- Tốt, mau dẫn tôi đi.   

Giang Khương đeo ba lô, ôm Tiểu Bảo chạy nhanh. Hắn biết bởi Tiểu Bảo ở bên trong quá lâu, không khí tù túng, hơn nữa khóc lóc khiến thiếu dưỡng khí, thiếu nước, cần phải nhanh chóng bổ sung dịch, đồng thời cũng phải cho thở ô xy. Mà biện pháp bổ sung dịch tốt nhất là truyền dịch rồi. Lúc này Giang Khương cũng không còn lựa chọn nào khác. Tuy rằng bên trong bao hàng không kia có dụng cụ nhưng lại rơi vào trong núi rừng xa xa, muốn tìm về cũng không phải một chốc một lát là được.   

Người thanh niên kia chạy phía sau Giang Khương thở hổn hển, thật sự là không đuổi kịp, đành phải kêu to chỉ đường:   

- Phía trước, rẽ trái.   

Giang Khương ôm Tiểu Bảo chạy nhanh, đâm đầu vào người đàn ông gặp đầu tiên. Thấy trong tay Giang Khương ôm một đứa trẻ, đang chạy nhanh như vậy, biết ngay là quân đội vừa cứu được người.   

Giang Khương vọt qua nhanh như gió. Người thanh niên phía sau một lúc mới chạy tới. Người đàn ông kia giữ gã lại, ngạc nhiên hỏi:   

- Dương Mộc, binh sĩ kia vừa cứu được con nhà ai thế?   

- Là con nhà Dương Thế Bình đấy.   

Thanh niên vừa thở vừa nói.   

- Hả, nhà Dương Thế Bình à? Không phải hắn vừa mới đi tới đó sao? Chỉ đào được một người à? Còn thở không?   

Người đàn ông kinh ngạc nói.   

- Còn thở. Vừa tôi xem rồi.   

Thanh niên gật đầu nói.   

- Đi mau một chút xem sao. Binh sĩ kia số không tồi, vừa tới đã cứu được một người rồi.   

Người đàn ông vội vàng thúc dục.   

Giang Khương ôm Tiểu Bảo chạy một đoạn rồi, rốt cục thấy một khu nhà hai tầng bị sụp một nửa, bên trên có ký hiệu chữ thập đỏ. Vọt vào trong khu nhà rồi, Giang Khương mới phát hiện ra trong đó có đầy người nằm. Trên cánh cửa, trên ghế đều là người, hơn nữa đại đa số đều là người dính máu đang rên rỉ, bên cạnh là một số người nhà đi cùng khóc rưng rức, khiến cả khu nhà ồn ào, nhốn nháo.   

Lúc này hắn cũng không quản nhiều, nhanh chóng đi nhanh về phía đại sảnh rách nát.   

- Bác sĩ? Bác sĩ!   

Đứng trong đại sảnh, Giang Khương trầm giọng hét lớn.   

- Bác sĩ đang cấp cứu. Xin chờ một chút.   

Lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa phòng thấy Giang Khương gọi tiếp liền lộ vẻ đau khổ đáp.   

- Cấp cứu.   

Giang Khương chần chờ một chút, sau đó lại nhìn thấy có phòng biển đề phòng cấp cứu bên cạnh, lúc này không chút nghĩ ngợi, tiến vào bên trong tìm kiếm.   

- Ôi, sao anh lại tự đi vào chứ.   

Người phụ nữ trung niên kia thấy Giang Khương chạy vào phòng cấp cứu, lại thấy Tiểu Bảo trong tay Giang Khương, lúc này kêu một tiếng, nhưng lại không nói thêm gì nữa.   

Vào trong phòng cấp cứu, thấy phía trong tuy tàn tạ nhưng cũng còn vài bình dịch truyền và đường, trước mắt Giang Khương sáng ngời. Hắn chính đang tìm những thứ này, vội vàng đặt Tiểu Bảo lên một chiếc giường, cầm một lọ nước muối sinh lý và một bộ truyền dịch tới, nhanh chóng cắm kim vào. Chẳng qua tìm tới tìm lui, hắn cũng không thấy chỗ nào treo được bình dịch. Lúc này người thanh niên kia xuất hiện tại cửa, Giang Khương liền vội vàng vẫy gã:   

- Đến đây, đến giúp một chút!   

- Vâng!   

Thấy Giang Khương gọi, người thanh niên kia vội vàng tiến đề, dựa theo lời nói của Giang Khương, cầm cao bình dịch truyền.   

Có người cầm bình, tất nhiên đã giải quyết được một vấn đề lớn của Giang Khương. Hắn vội vàng lấy nước rửa tay cho Tiểu Bảo, sau đó mới cầm tay nó, đưa tay vỗ vỗ. Chẳng qua rõ ràng Tiểu Bảo hiện đã bị mất nước khá nghiêm trọng, mạch máu rất chìm.   

Nhìn Giang Khương vỗ vài cái mà không thấy mạch, người thanh niên bên cạnh cũng nóng nảy, nhìn Giang Khương một chút, nói:   

- Hay là đi tìm bác sĩ lấy mạch từ trên đầu đi?  

- Đúng, nếu trẻ con không tìm được mạch thì truyền mạch trên đầu đi.   

Lúc này, người đàn ông trung niên kia cũng đã tới nơi.   

Giang Khương hơi nhíu nhíu mày. Đây là do mất nước, tay và đầu đều không khác nhau nhiều. Chẳng qua hắn cũng không phải không cách nào cả, lập tức lấy cồn sát trùng cho Tiểu Bảo, đưa tay cầm mũi kim, sau đó hai mắt hơi nheo lại, trong lòng thầm nghĩ:   

- Khởi động Thanh Chướng.   

Theo Giang Khương mặc niệm, trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một tin tức:   

- Thiên phú cấp một, Thanh Chướng khởi động.   

Trước mắt Giang Khương sáng ngời, chỉ thấy mạch máu dưới tay Tiểu Bảo vừa rồi còn không thấy đâu, trong nháy mắt liền hiện ra di động trước mắt Giang Khương. Thấy mạch máu xuất hiện, Giang Khương liền không chần chừ chút nào, tay nhẹ nhàng xuyên mũi kim vào.   

Kim đi vào, thậm chí Giang Khương có thể mơ hồ thấy kim đã đâm đúng vị trí mạch máu. Xác nhận lấy ven hoàn thành, hơn nữa còn không sai lệch, lúc này hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.   

- Thiên phú cấp một, Thanh Chướng ngừng lại. Tiêu hao 3% năng lực tích lũy. Hiện tại độ tích lũy năng lượng của đuôi thứ tư là 13%.   

Đối với chuyện này, Giang Khương cũng không thèm để ý. Chỉ cần cứu được Tiểu Bảo, có hao hết năng lượng cũng không có vấn đề gì.   

Điều chỉnh tốc độ dịch truyền xong, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại tốt nhất là tìm thêm một bình ô xy. Nhìn khu nhà rách nát này, Giang Khương cũng chẳng mong có khu ô xy cao áp hay gì đó, thầm nghĩ chỉ cần có bình ô xy là tốt lắm rồi.   

- Phiền các người trông chừng giúp tôi một chút, tôi đi xem có nơi nào có bình ô xy không?   

Người đàn ông trung niên trung niên và người thanh niên kia thấy Giang Khương lấy ven thuận lợi, lúc này đã phục hắn sát đất rồi. Không ngờ kỹ thuật của binh sĩ này lại tốt như vậy, không cần nhìn, lấy ven cái được ngay. Thấy vậy, bọn họ vội vàng gật đầu.   

Có người tìm giúp, Giang Khương cũng yên tâm, vội vàng đi ra ngoài tìm ô xy. Chẳng qua hắn đi mấy phòng liền cũng không tìm thấy, xem ra thật đúng là khu nhà này rất thiếu thốn, ngay cả ô xy cũng không có.   

Giang Khương cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành thở dài đi về phòng cấp cứu.   

Thấy Giang Khương về tay không, người đàn ông trung niên và người thanh niên kia đều hơi kinh ngạc, nói:   

- Không tìm được sao?   

Giang Khương lắc đầu, nói:   

- Không có. Xem ra chỉ có thể tìm biện pháp khác!   

Nghe thấy Giang Khương trả lời như vậy, sắc mặt hai người đều hơi buồn bã. Hơi thở của Dương Tiểu Bảo hơi yếu ớt, còn không biết có cứu được hay không. Không có ô xy, chỉ sợ là nguy hiểm rồi.   

Giang Khương nhíu nhíu mày, sau đó chạy ra, nói với người phụ nữ trung niên vừa giữ cửa kia:   

- Cô có biết nơi nào có nước sôi không?   

- Hẳn bên kia cũng có.   

Người phụ nữ trung niên chỉ vào một góc. Giang Khương thuận mắt nhìn lại, thấy bên trong có một cái lò, bên trên còn có siêu nước.   

Hắn lập tức chạy tới, nhấc siêu nước lên, trong lòng hơi vui vẻ. May mà có nước sôi. Hắn vội vàng tìm một cái chén, rót non nửa chén nước sôi, sau đó vội vàng đi trở về phòng cấp cứu.   

Nhìn Giang Khương chạy ra, lại bưng nửa chén nước sôi về, hai người bên trong đều sửng sốt, không biết hắn muốn làm gì, vẻ mặt tò mò nhìn Giang Khương.   

Lúc này Giang Khương để chén nước sôi xuống, vội vàng cầm lấy ba lô bên cạnh, sau đó lấy cây sâm hơn hai trăm năm ra. Mặc dù cây sâm này đã bị Giang Khương cắn một đoạn nhưng vẫn còn bốn năm rễ sâm không to không nhỏ.   

Lúc này hắn cũng chẳng đau lòng, cẩn thận rút vài rễ sâm xuống, sau đó bỏ vào chén nước. Hiện tại muốn cứu Tiểu Bảo cũng chỉ có thể dùng thứ này. Với thể chất còn nhỏ của Tiểu Bảo, tất nhiên không thể chịu nổi sức thuốc khổng lồ của sâm núi lâu năm. Nhưng hiện tại Tiểu Bảo rất cần bồi bổ tăng khí, chỉ có dược tính của sâm này là ôn hòa, mà hiệu lực lại mạnh hơn sâm thường rất nhiều.   

Cho nên Giang Khương cũng chỉ còn cách kiên quyết, cầm rễ sâm này thử một lần.   

Rễ sâm nhanh chóng được nước sôi làm mềm, thậm chí bắt đầu có mùi thơm mờ nhạt tỏa ra.   

Hai người kia ngửi chút mùi thơm này, lúc này cũng cảm thấy tinh thần rung lên, không kìm nổi giật mình. Làm sao chỉ vài sợi rễ sâm đã có hiệu quả như vậy rồi?   

Lúc này Giang Khương cũng không chờ nổi nữa, thấy thuốc bắt đầu tan, vội vàng cầm một cái kim tiêm, nhẹ nhàng rút nước trong bát, sau đó lay động khẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play