Trực thăng rất nhanh bay đến. Chưa đến mười phút đã kéo hắn lên không, sau đó lại tiếp tục thả xuống đỉnh núi.
Ngồi trên trực thăng, lão Cố nhìn thấy Giang Khương nắm sợi dây đung đưa giữa không trung, trong lòng cảm thấy run sợ. Cho đến khi hắn bình yên đứng trên đỉnh núi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Dưới sự trợ giúp của trực thăng, đến giữa trưa, Giang Khương đã tìm kiếm hết vách núi phía đông và nam của ngọn núi. Ngoại trừ linh chi mấy chục năm thì những dược vật có giá trị đều không thấy, chứ đừng nói chi đến Mộc Long Căn.
Nghỉ ngơi một chút, thấy sương mù đã tản đi, Giang Khương bắt đầu chuyển sang hướng phía tây có khả năng nhất.
Một cơn gió nhẹ thổi đến, nghe trong gió có mùi chan chát đặc biệt, trong đầu Giang Khương liền hiện lên một tin tức:
- Câu Đằng, hướng 8h, cách ba mươi thước.
- Câu Đằng?
Giang Khương quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không để ý. Loại dược vật này rất thường thấy. Dù sao thì cách ba mươi thước, có muốn qua bây giờ cũng không qua được. Vì thế Giang Khương tiếp tục rơi xuống.
Sau khi rơi xuống được mấy trượng, Giang Khương liền nhìn thấy trên vách đá có dây leo mọc um tùm, hai mắt quét qua, cũng không phát hiện được bất cứ tin tức gì.
Không có tin tức, thật ra lại làm cho Giang Khương có chút hưng phấn. Vì nếu có tin tức, điều này nói rõ dược vật đó chỉ là loại bình thường.
Nheo mắt lại, đám dây leo đằng trước hiện lên trong tầm mắt.
Nhìn mấy nhánh dây vàng úa, trong lòng Giang Khương thoáng có chút thất vọng, đây cũng không phải là Mộc Long Căn trong trí nhớ. Khẽ thở dài, hắn quay sang nhìn một vách núi khác, sau đó hai chân đạp mạnh vào vách núi, kéo sợi dây sang phía bên kia.
hắn lên, tự mình leo lên núi rồi trở về nhà Kim sư phụ. Bây giờ không cần phải gấp gấp, cho nên không cần phải lãng phí để trực thăng đến đưa hắn về.
Sau khi về đến nhà Kim sư phụ, thấy cũng đã 5h30, vừa mới bước vào cổng đã thấy có mấy người đang chờ trong nhà. Thấy Giang Khương tiến vào, có người hưng phấn lên tiếng:
- Bác sĩ Giang về rồi.
Kim sư phụ tủm tỉm bước đến:
- Bác sĩ Giang, hương dân của thôn chúng tôi cũng rất nhiệt tình, tự mình lên núi tìm Mộc Long Căn. Sau đó đã mang về một số loại dây leo tương tự Mộc Long Căn. Tôi đã xem qua, cũng có bốn phần tương tự. Nhưng dù sao khi tôi nhìn thấy nó cũng đã cách hiện tại mấy chục năm, cũng có chút không xác định. Cậu mau qua xem đi.
- Ồ?
Nghe Kim sư phụ nói, ánh mắt Giang Khương sáng lên, sau đó bước nhanh đến.
- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang, cậu mau xem có phải hay không?
Hương dân vui vẻ vây quanh hắn, cầm những sợi dây leo dài đưa cho hắn xem.
Liếc mắt một cái, trong lòng Giang Khương liền có chút kích động. Mấy nhánh dây này đều khô, thân hơi cứng, nhưng sau khi Giang Khương cẩn thận đưa lên mũi ngửi thì bất đắc dĩ thở dài.
Lão Cố cũng bước đến, nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của Giang Khương, trong lòng chùng xuống.
- Cảm ơn mọi người, quả thật rất giống nhưng không phải là loại thuốc mà chúng tôi muốn tìm.
- Không phải sao?
Gương mặt của hương dân cũng hiện lên sự thất vọng.
Giang Khương mỉm cười nhìn lão Cố:
- Lão Cố, vất vả cho các vị hương dân rồi.
Nghe Giang Khương nói, mặc dù có chút thất vọng, nhưng lão Cố vẫn mỉm cười, sau đó móc tiền đưa cho mỗi người một tờ, nói:
- Các vị hương thân khổ cực quá. Mặc dù không phải, nhưng đây xem như tiền phí công sức của mọi người, mong mọi người cầm lấy.
- Ôi ôi, sao lại không biết xấu hổ vậy?
Thấy lão Cố đưa qua mấy trăm đồng, ánh mắt người dân đều hiện lên sự vui vẻ, nhưng lại có chút xấu hổ.
Kim sư phụ cũng bội phục Giang Khương, cười nói:
- Lão Lý, các người cũng thấy bác sĩ Giang và Cố tiên sinh cũng không phải người hẹp hòi. Nếu có thể tìm được, tôi nghĩ bác sĩ Giang và Cố tiên sinh cũng không để mọi người làm không công.
Nghe Kim sư phụ nói, hương dân đều không từ chối, vui vẻ nói lời cảm ơn.
Sau khi mọi người rời khỏi, lão Cố nhìn Giang Khương, cảm thán nói:
- Bác sĩ Giang, mặc dù cậu còn trẻ, nhưng làm việc đúng là ổn thỏa. Chúng ta chỉ tốn có hai ngàn, nhưng lại mua được lòng dân.
Giang Khương mỉm cười, nhìn đám dây leo bỏ một đống trong sân Kim sư phụ, nói:
- Cũng không có gì. Nhiều người thì thêm nhiều sức mạnh. Nói không chừng trong đống của ngày mai mang đến sẽ tìm được Mộc Long Căn. Chúng ta cũng không thể từ bỏ hy vọng được.
Bữa cơm tối cũng khá thịnh soạn, có thịt, có rượu. Xem ra lão Cố đã trả cho nhà Kim sư phụ không ít tiền phí. Lần này Giang Khương không uống nhiều rượu, chỉ tùy ý uống hai ly, vừa ăn vừa tán dóc.
- Kim sư phụ, xem ra tổ tiên của mọi người đều làm nghề hái thuốc.
- Nghĩ không ra bác sĩ Giang lại có nhãn lực như vậy. Dược Vương nhà chúng tôi là người hái thuốc Nguyên Công nổi tiếng nhất thời đó. Cũng bắt đầu từ thời nhà Thanh, nhà chúng tôi vẫn không ngừng truyền lưu cho đến ngày nay. Ngoại trừ đời Nguyên Công, đến đời của tôi đã là thế hệ thứ tám rồi.
- Thế hệ thứ tám?
Giang Khương chậm rãi gật đầu. Xem ra lai lịch vị tượng thần Dược Vương này cũng bình thường, nhưng bảy loại thần niệm mà hắn nhận được trước đó hẳn có liên quan đến vị tổ tiên này của Kim gia.
Sau khi biết rõ đại khái, Giang Khương cũng không còn rối rắm nữa. Ăn cơm xong, Giang Khương tắm rửa rồi leo lên giường. Sau khi bỏ một miếng sơn tham hai trăm năm tuổi vào miệng, một tin tức hiện lên, hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, Giang Khương một lần nữa nhìn thấy hình ảnh của một người đàn ông trung niên. Mà người này lại rất giống với người ban đầu.