Mang theo thêm hai trăm vạn nữa ra về, tâm trạng của Giang Khương vô cùng thoải mái, cùng với đám người Phan Hiểu Hiểu vui vẻ rời khỏi câu lạc bộ Long Sơn.   

Mặc dù tất cả mọi người nhìn thấy Giang Khương đánh Viên Nhất Chương thành một con tôm luộc, lại còn nôn ra máu, nhưng không ai dám ngăn cản Giang Khương rời đi. Bởi vì Viên thiếu bị đánh quỳ rạp trên mặt đất còn lo chưa xong, người khác tất nhiên là không có dũng khí làm khó Giang Khương.   

Câu lạc bộ Long Sơn lại càng không dám. Mặc dù Viên đại thiếu bị đánh bị thương tại câu lạc bộ, đồng thời cũng biết người động thủ là ai, nhưng bọn họ không dám động đến Viên Nhất Chương, cũng như không dám động đến Giang Khương có Dương gia đứng đằng sau. Đặc biệt, vị Giang thiếu này ban đầu đã đánh Trương Nghĩa Quân thành như vậy, bây giờ lại giáo huấn Viên Nhất Chương như thế, muốn nói Dương gia không có quan hệ gì với Giang Khương, ai cũng không tin.   

- Tôi sợ anh sẽ bắn cho Viên Nhất Chương một phát.   

Phan Nghị vừa lái xe vừa nhìn Giang Khương qua kính chiếu hậu, nói.   

Giang Khương nhún vai, bất đắc dĩ cười nói:   

- Tôi cũng muốn lắm nhưng không dám.   

- Cũng may mà anh không dám. Nếu anh cũng điên lên giống Viên Nhất Chương, như vậy thì xong đời.   

Chỉ cần không giết chết Viên Nhất Chương, Giang Khương có đánh Viên Nhất Chương thành như vậy, Phan Nghị cũng không để ý. Lần trước xảy ra chuyện của Trương Nghĩa Quân, Giang Khương đã có thể bình yên vô sự khiến cho Trương Nghĩa Quân kiêng kỵ như vậy, chuyện lần này, Giang Khương lại chiếm lý, hiển nhiên sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.   

Đám người Phan Hiểu Hiểu cũng cho là như vậy, cho nên tâm trạng của các cô rất vui, không ai đồng tình với Viên Nhất Chương cả.   

Tuy nói hôm nay ai cũng bị chấn kinh, nhưng mặc kệ là ai, đều kiếm được một khoản tiền lớn. Phan Hiểu Hiểu, Phan Nghị, Miêu Miêu và La Lệ đều có chuẩn bị, tiền kiếm vào cũng không ít hơn Giang Khương bao nhiêu. Người nào cũng thu được một trăm năm mươi vạn đến hai trăm vạn. Có được số tiền này, người nào cũng hưng phấn. Nên biết rằng, ba người các cô đều bị quản rất nghiêm, số tiền tiêu vặt chưa từng vượt qua mười vạn. Có được năm sáu chục vạn xem như rất đã rồi.   

Cho dù ngày thường cũng có tham gia mấy hoạt động cá cược như đua xe ở Tây Sơn, số tiền kiếm được cũng chỉ một hai chục vạn. Nhiều nhất là ba bốn chục vạn, căn bản chưa bao giờ qua được con số một trăm vạn. Thứ nhất là không có tiền, thứ hai là không dám đặt quá nhiều tiền. Nếu thua sẽ không còn tiền mua quần áo, tham gia các loại tụ hội, vậy thì thê thảm rồi.   

Nhưng lần này, ba người cố nghĩ biện pháp đặt cược một số tiền lớn. Đặc biệt Phan Hiểu Hiểu và Miêu Miêu. Chẳng những đem hết số tiền thắng được ngày hôm qua đánh vào, mà còn mượn thêm một trăm vạn. Chuyện như ngày hôm nay không phải lúc nào cũng có. Nếu không phải không mượn được quá nhiều tiền, ba người các cô kiếm được bốn năm trăm vạn cũng không thành vấn đề.   

Nhưng kiếm được gần hai trăm vạn cũng đủ các cô xài một khoảng thời gian dài rồi.   

So với Phan Hiểu Hiểu, Miêu Miêu kiếm được khá nhiều. Sau khi có được lời khẳng định tự tin của Giang Khương, cô đã cược cho Giang Khương năm trăm vạn. Bây giờ trong tài khoản có đến một ngàn vạn, khiến cho một cô gái chưa bao giờ thiếu tiền như cô cũng phải hưng phấn. Kiếm lời được năm trăm vạn, lần này mua quà sinh nhật cho Tống gia gia hẳn là đủ rồi.   

Sờ túi tiền của mình, Giang Khương cũng cảm thấy vui mừng. Bây giờ trong tay hắn đã có hơn bốn trăm vạn, trên cơ bản đã giải quyết được chuyện bất đắc dĩ nhất của mình.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương cũng không còn tâm tư đi ăn cơm chiều cùng với đám người Phan Hiểu Hiểu, mà bảo Phan Nghị chở hắn về lại biệt thự Tây Sơn. Hắn muốn gọi cho Hải Bác, đồng thời cũng muốn dùng máy tính.   

- Được rồi, Giang Khương, tôi đã tải xuống tư liệu mà anh cần, lọc qua một lần cho anh luôn. Bởi vì số liệu anh cung cấp không rõ ràng, nên tôi đã sàng lọc lại cho anh. Hẳn cũng không sai biệt lắm, anh tự mình xem đi nhé.   

Máy tính của Dương Vân Dương tương đối an toàn. Ít nhất là bức tường lửa tuyệt đối cao. Hơn nữa, người bình thường muốn tra ra IP của máy thì cũng cực kỳ khó khăn. Cho nên, Giang Khương lựa chọn máy tính trong thư phòng của Dương Vân Dương để tải tài liệu mà Hải Bác truyền đến.  

Nhìn hàng chữ chạy nhanh trên màn hình, Giang Khương hưng phấn gật đầu. Không hổ danh là Hải Bác, dữ liệu hộ tịch của bốn huyện, chỉ trong thời gian hai ba ngày đã tải được cho hắn.   

- Vất vả cho anh rồi, Hải Bác.   

Giang Khương rất nhanh gõ vài chữ lên màn hình.   

- Đừng khách sáo, Giang. Có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi nhé.   

Đợi sau khi Giang Khương tải xuống hết, phần văn kiện này tự động biến mất.   

Nhìn file văn kiện mà hắn tải xuống trên màn hình, Giang Khương nhẹ nhàng mở ra. Tất cả các tư liệu hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.   

- Thị trấn Long Quan, huyện Vân Long, tỉnh Vân, người phù hợp với tư liệu có ba người. Một, chủ hộ Lý Hiếu Xương, nam, 58 tuổi, làm nông. Vợ: Đào Liên Hoa, nữ, 56 tuổi, làm nông. Số 2, thôn Thiết Thạch, thị trấn Long Quan, huyện Vân Long, tỉnh Vân. Chủ hộ: Vương Kỳ Cảnh, nam, 60 tuổi, làm nông. Vợ: Đào Liên Hoa, 56 tuổi, làm nông. Số 3, thôn Lâm Bình, thị trấn Long Quan huyện Vân Long tỉnh Vân. Chủ hộ: Hồ Chí Dân, nam, 57 tuổi, làm nông. Vợ: Đào Liên Hoa....   

- Thị trấn Lư Đầu thành phố Thương Châu tỉnh Bắc Hà, phù hợp tư liệu có một người. Chủ hộ: Trương Dân Vệ, nam, 63 tuổi, làm nông. Vợ: Lý Mỹ Hoa, nữ, 62 tuổi, làm nông. Con gái: Lưu Mỹ Vân, 36 tuổi, địa chỉ thôn Dương Điền thị trấn Lư Đầu thành phố Thương Châu tỉnh Bắc Hà.   

- Xã Tề La, huyện Lỗ Sơn, tỉnh Xuyên, người phù hợp tư liệu có một người. Chủ hộ: Dương Thế Bình, 59 tuổi, làm nông. Vợ: Lâm Thu Hoa, 58 tuổi, làm nông. Con gái: Tiền Mỹ Linh, nữ, 33 tuổi. Cháu: Tiền Tiểu Bảo, nam, sáu tuổi.   

- Huyện Giang Bắc tỉnh Hắc...   

Nhìn tư liệu mà Hải Bác gửi đến, còn có tên của từng người, hai mắt Giang Khương đỏ lên.   

Thông tin không nhiều, chỉ là tư liệu của năm sáu người. Đây đều là tình huống mà khi các chiến hữu ngồi tán dóc với nhau đã nhắc đến gia đình của mình. Vì thế, đây cũng không phải là tư liệu quá rõ ràng, mà là địa chỉ của từng chiến hữu.   

Cô Lang tổng cộng có mười mấy người. Bởi vì nguyên tắc bí mật, Giang Khương cũng không biết tư liệu về gia đình của các chiến hữu. Nhưng Giang Khương nhớ rất rõ, chỉ có đội trưởng, Tích Nghiêm, Ky Đầu, Đại Hùng những người thân với hắn nhất là hắn còn biết tình huống gia đình họ, về phần những người còn lại, Giang Khương cũng không tìm được. Nhiều nhất cũng chỉ biết bọn họ đến từ tỉnh nào, khu nào, còn lại thì không rõ tình huống trong nhà bọn họ lắm.   

Muốn tìm được tư liệu chi tiết, chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là từ cấp trên của họ tìm được hồ sơ bị niêm phong của bọn họ. Thậm chí còn có tư liệu cơ mật bị tiêu hủy. Chỉ là hiện tại Giang Khương không có biện pháp tiếp xúc với phương diện tin tức này. Bởi vì hắn không biết rốt cuộc những thành viên của đội Cô Lang là từ quân đội ngành nào ra. Muốn thăm dò, phải có được quyền hạn cực cao trong quân đội, đồng thời phải mạo hiểm với việc bị bại lộ thân phận.   

Đương nhiên, bây giờ Giang Khương không phải là sợ hãi bại lộ thân phận, mà là có được quyền hạn trong quân đội, với tình huống trước mắt là không thể nào.   

Biện pháp thứ hai chính là tìm được người quản lý tài chính cho Cô Lang là Johnny. Johnny có trong tay đầy đủ số tài khoản cũng như địa chỉ của từng thành viên. Nếu có thể tìm được anh ta, vậy thì có thể tìm được địa chỉ của tất cả các chiến hữu.   

Nhưng sau khi Cô Lang gặp chuyện không may, Giang Khương cũng không liên lạc được với Johnny. Hơn nữa, ngoại trừ Johnny, đội trưởng và Tích Nghiêm cũng có. Nhưng từ đầu đến cuối, đội trưởng và Tích Nghiêm đều chưa kịp giao tư liệu này cho hắn.   

Cho nên, khi toàn quân Cô Lang bị tiêu diệt, mặc kệ là vì bảo toàn tài chính cho Cô Lang hay là vì an toàn của y, Johnny đã sớm ẩn thế. Có số tiền đó của Cô Lang, cuộc sống đời này của y không cần lo nghĩ nữa.   

Bởi vậy, Giang Khương tạm thời không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể thông qua trí nhớ và những tư liệu tìm được để tìm địa chỉ của những chiến hữu này. Mặc dù bây giờ chỉ tìm được có mấy người, nhưng điều mà Giang Khương có thể làm chính là tìm đến địa chỉ nhà của bọn họ. Về phần những chiến hữu khác, về sau sẽ nghĩ biện pháp tiếp. Hắn tin rằng cuối cùng có một ngày, hắn sẽ tìm được Johnny, lấy được địa chỉ của tất cả huynh đệ. Mặc kệ tiền còn hay không, hắn sẽ thay các huynh đệ phụng dưỡng cha mẹ họ đến cuối cùng, nuôi dạy con cái của họ đến trưởng thành.   

Bây giờ đã tìm được một số người, hắn sẽ bí mật đi xác thực một chút, sau đó làm chuyện mà hắn nên làm.   

Tư liệu mà Hải Bác tìm được không nhiều. Sau khi cẩn thận phân tích, ngoại trừ hai ba gia đình tương đồng với Tích Nghiêm và Đại Hùng cần phải xác nhận lại, đội trưởng và Ky Đầu thì đã hoàn toàn chính xác.   

Nói cách khác, thông qua những tư liệu này, trên cơ bản hắn đã tìm được bốn gia đình. Ngoại trừ gia đình của Đại Hùng là có chút khá giả, gia đình của Tích Nghiêm, đội trưởng và Ky Đầu đều là làm nông. Hơn nữa trong nhà cũng chỉ có chị em, không còn anh em nào khác. Thậm chí Ky Đầu còn là con duy nhất.   

Cho nên, gia đình bọn họ trên cơ bản đều dựa vào số tiền mỗi tháng Johnny gửi để sinh sống qua ngày. Vốn, Cô Lang còn thì việc cấp dưỡng cho những gia đình này không thành vấn đề. Cho dù là bọn họ bỏ mình, ngoại trừ tiền trợ cấp, những huynh đệ trong đội sẽ tiếp tục cấp dưỡng cho những gia đình đó cho đến khi cha mẹ người đó qua đời hoặc con cái họ lớn lên.   

Nhưng ai biết được toàn quân Cô Lang lại bị tiêu diệt hoàn toàn. Mặc kệ vì tiền hay vì an toàn của bản thân, là người quản lý tài chính, Johnny tuyệt đối sẽ không chuyển tiền cho những gia đình này nữa.   

Nửa năm đã trôi qua, tin rằng nguồn kinh tế của gia đình bọn họ đã bị cắt đứt. Giang Khương không dám chắc những gia đình này sẽ lâm vào khốn cảnh gì. Thậm chí Giang Khương cũng không tìm được địa chỉ của những anh em khác của họ, nhưng Giang Khương sẽ cố gắng. Ít nhất bây giờ hắn đã tìm được bốn gia đình, hơn nữa trong tay cũng có đến bốn trăm vạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play