Giang Khương nhẹ nhàng cầm khẩu súng QBZ95, trong lòng thầm than vài phần.   

Khẩu súng QBZ95 này được xem là một trong những khẩu súng chủ chiến của quân đội chính quy, không ngờ câu lạc bộ Long Sơn lại có thể trang bị được như vậy. Nghĩ đến đây, Giang Khương thật ra có chút tò mò, không biết câu lạc bộ Long Sơn này rốt cuộc còn có trang bị gì nữa hay không? Có thể hay không ngay cả súng bắn tỉa cũng có? Theo lý, nơi trọng địa như thế này, súng ống hẳn không được phép tồn tại bên ngoài mới đúng.   

- Xin Viên thiếu và Giang thiếu thử súng. Cũng là mười viên, sau đó có thể đổi súng.   

Nhân viên công tác dựa theo quy định cũ, tiếp tục nói với hai người.  

Sau khi tận mắt nhìn thấy tài bắn súng của Giang Khương, Viên Nhất Chương lại càng thêm cẩn thận. Mặc dù y vẫn tin tưởng vào tài bắn súng của mình, nhưng động tác của Giang Khương vòng trước vẫn khiến y khẩn trương không thôi.   

Ba ván thắng hai, bây giờ một ván đã hòa, người nào thắng trước một ván cũng coi như bất bại. Cho nên có thể nói là ván này vô cùng quan trọng.   

Viên Nhất Chương cẩn thận đeo bịt tai, sau đó cầm súng lên bắn một hai phát để xác nhận độ chính xác của nó.   

Giang Khương thật ra lại rất tùy ý. Bất luận là súng QSZ92 hay QBZ95, hắn đều đã từng tiếp xúc qua, đối với tính năng của nó cũng vô cùng quen thuộc. Vì thế khi cầm súng lên là bắn ngay.   

Mặc dù trăm thước so với khoảng cách năm mươi thước dài hơn một nửa, nhưng bởi vì sử dụng súng trường, thành ra cũng không có gì khó khăn đối với xạ thủ. Duy nhất khác nhau chính là độ am hiểu mà thôi.   

Đối với chuyện này, Giang Khương cũng không thèm để ý. Năm đó, tài bắn súng của hắn có thể được xếp vào một trong ba vị trí đầu tiên của Cô Lang. Tuy nói không nhất định có thể so với thiện xạ chính cống nhưng ngắm bắn bia cố định lại là chuyện cực kỳ dễ dàng, chứ đừng nói chi thị lực hai mắt đã đạt đến tình trạng kinh khủng.   

Cho nên, hắn cầm súng, nheo mắt nhìn bia ngắm cách trăm thước đã được phóng đại. Một tấm bia chỉ to bằng miệng bát đã trở thành cái bánh xe, sau đó lưu loát bóp cò. Cảm giác quen thuộc truyền đến từ cây súng khiến cho hắn chấn động.   

Nhìn tâm bia xuất hiện mấy vết đạn, hắn mỉm cười buông súng xuống. Câu lạc bộ Long Sơn này đúng là chuyên nghiệp. Nếu đối phương có thể lấy ra loại súng này làm dụng cụ thi đấu, như vậy kiểm tra súng bất quá cũng chỉ là một trình tự mà thôi.   

Chuẩn xác mà nói, đó là một trình tự giả bộ. Đối với nhân sĩ chuyên nghiệp như Viên đại thiếu, đây ắt là việc không thể thiếu. Đương nhiên, thử súng cũng có chỗ tốt. Ít nhất cũng có thể khiến cho người ta có cảm giác luyện tay.   

Nhìn Giang Khương chưa đến mười giây đã thử súng xong, vẻ mặt vô cùng thoải mái, những người đứng nhìn đằng sau đã không còn sợ hãi mà chỉ tò mò, không biết tại sao Giang Khương lại bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ...   

Nghĩ đến đây, mọi người vốn còn đang tin tưởng mười phần, sắc mặt bắt đầu có chút khó coi.   

Lúc này, Phan Nghị đứng đằng sau Giang Khương cũng biến sắc. Khi Giang Khương thử súng lần đầu, y không thể nào cảm giác được. Nhưng động tác thử súng vừa rồi của Giang Khương, còn có khí thế lưu loát, trong lòng y không khỏi căng thẳng lên. Bởi vì y cảm nhận được một hình ảnh quen thuộc từ trên người Giang Khương.   

Là thành viên của quân phòng vệ thủ đô, y đã từng không chỉ một lần nhìn thấy một số nhân vật Binh vương đến quân đội làm nhiệm vụ huấn luyện.   

Những người đó khác với bộ đội quân phòng vệ thủ đô. Bọn họ thường xuyên làm nhiệm vụ ở nước ngoài, chấp hành những nhiệm vụ mang tính tác chiến cao. Người nào cũng bước ra từ biển máu. Hơn nữa, bọn họ còn rất am hiểu những phương thức sinh tồn. Bây giờ Giang Khương lại mang đến cho y cảm giác rất giống với những vị huấn luyện viên kia.   

Khi các huấn luyện viên làm mẫu, cũng hay cầm súng lên bắn như thế, vô cùng tự tin và tùy ý, giống như không cần nhắm cũng có thể bắn trúng một tiêu một trăm phần trăm.   

Loại cảm giác này, y chưa từng cảm nhận được từ trên người những chiến sĩ khác, nhưng lại cảm nhận được từ trên người Giang Khương. Chẳng lẽ Giang Khương cũng là huấn luyện viên, từ trong biển máu mà bước ra?   

Lúc này, Phan Nghị thật sự rất nghi ngờ. Bởi vì khi điều tra tư liệu về Giang Khương, hắn dường như không có kinh nghiệm về phương diện này. Nhưng...   

Đột nhiên nghĩ đến bản tư liệu về Giang Khương, trong lòng Phan Nghị có chút căng ra. Chẳng lẽ...Nghĩ đến đây, Phan Nghị nhìn bóng lưng Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự kinh hãi.   

Sau khi thử hết mười viên đạn, Viên Nhất Chương nhìn bia ngắm, sau đó hài lòng buông súng xuống, quay sang nhìn Giang Khương. Chỉ là khi quay sang, y phát hiện Giang Khương đã sớm không còn đứng đó nữa.   

Nhìn cửa sổ trống trơn, sắc mặt Viên Nhất Chương có chút biến đổi, sau đó quay người lại phía sau. Quả nhiên, cũng giống như lần trước, Giang Khương đang nói chuyện với đám người Phan Hiểu Hiểu. Rất rõ ràng, người này đã thử súng xong trước hắn.   

- Khốn kiếp.   

Cảm thấy mình bị sỉ nhục, Viên Nhất Chương nhịn không được thấp giọng quát một tiếng:   

- Để xem lão tử thu thập mày như thế nào.   

- Giang Khương, lần này đến lượt anh thi trước.   

Chờ nhân viên công tác ra hiệu có thể bắt đầu, Viên Nhất Chương thâm trầm nói.   

- Được.   

Giang Khương mỉm cười, sau đó chậm rãi bước lên phía trước, gỡ băng đạn đã bắn hết, sau đó thay băng đạn mới vào.   

Nhìn động tác không nhanh không chậm của Giang Khương, còn có nụ cười thản nhiên, không chỉ Viên Nhất Chương, những người còn lại cũng cảm thấy căng thẳng.   

Chỉ có đám người Phan Hiểu Hiểu là vẫn còn thoải mái. Bọn họ đã phán định Giang Khương thắng chắc lần này.   

Đã làm quen với súng một lần, lần thứ hai thì đơn giản hơn nhiều. Giang Khương nâng súng, hai mắt có chút nheo lại, một phát bắn ra.   

Chưa đến mười giây, Giang Khương đã bỏ súng xuống, quay trở lại.   

Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Giang Khương, trong lòng Viên Nhất Chương trầm xuống, sau đó ngửa đầu nhìn màn hình.   

Chỉ thấy mười con số 10 hiện lên.   

Nhìn một hàng số, tất cả đều yên tĩnh. Lần này Viên Nhất Chương xem như xong rồi. Nhìn biểu hiện liền biết, tài bắn súng của Giang Khương rõ ràng mạnh hơn Viên Nhất Chương.   

Sắc mặt Viên Nhất Chương cũng có chút tái nhợt. Y nhìn thoáng qua bia ngắm, không hề có vết đạn nào nằm ngay mép tâm cả, tất cả đều nhắm ngay tâm của tấm bia.   

- Không sao, không sao, chỉ cần mình phát huy bình thường, hươu chết vào tay ai còn chưa biết.   

Viên Nhất Chương hít một hơi thật sâu, âm thầm an ủi chính mình, sau đó bước ra phía trước.   

Hai phút trôi qua, khi viên đạn cuối cùng vang lên, trên màn hình hiển thị con số 10, Viên Nhất Chương mới thở phào một hơi, sau đó buông súng xuống. Ít nhất ván này vẫn hòa.   

Còn những người phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn hy vọng, vẫn còn hy vọng.   

- Tài bắn súng của Viên Nhất Chương cũng không tệ lắm.   

Nhìn những con số màu vàng hiện lên trên màn hình, Giang Khương cũng không nhịn được mà thầm khen một tiếng.   

Phan Nghị nhìn Giang Khương, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng y cũng biết, nếu Giang Khương giống như các vị huấn luyện viên kia, như vậy cũng là bình thường. Trước mặt cao thủ chân chính, mặc dù tài bắn súng của Viên Nhất Chương không thể sánh bằng, nhưng so với cao thủ bình thường thì đúng thật là không tệ.   

- Bây giờ chúng ta đến vòng thi cuối cùng.   

Hòa ván thứ hai, tinh thần của Viên Nhất Chương cũng phấn chấn hơn.   

- Đi thôi.  

Nếu hai trận đã hòa nhau, vậy thì tỷ lệ hòa ở trận thứ ba cũng không thấp. Thậm chí nói không chừng Viên Nhất Chương cũng có thể thắng thì sao?   

Hơn nữa, bắn bia cố định và bia di động là hai chuyện khác nhau. Không phải người bắn bia cố định tốt thì bia di động cũng sẽ tốt theo. Mặc dù tài bắn súng của Giang Khương không tệ, nhưng chưa chắc có thể bắn bia di động giỏi.   

Rất nhiều người tự an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng họ cũng biết tỷ lệ này không cao. Đương nhiên bọn họ không muốn nghĩ đến chuyện như vậy, chỉ tiếp tục tự an ủi mình. Bởi vì đối với đại đa số người, không ai biết được kết quả cuối cùng.   

Dựa theo thông lệ, vẫn là thử súng đầu tiên. Viên Nhất Chương đeo bịt tai, hít một hơi thật sâu rồi giơ súng lên.   

Bắn bia di động cũng khá quen thuộc đối với y, cũng được xem là cao thủ ở câu lạc bộ Long Sơn này.   

Mười tám phát trúng. Viên Nhất Chương tương đối hài lòng với thành tích này. Chỉ là khi y buông súng xuống, ra hiệu bảo Giang Khương thử súng, Giang Khương đã lắc đầu:   

- Không cần thử đâu, trực tiếp thi luôn đi. Lần này anh trước hay tôi trước?   

Nghe xong, sắc mặt Viên Nhất Chương trầm xuống, ngay cả súng cũng không cần thử, Giang Khương tự tin như vậy sao? Hơn nữa, người này lại thoải mái nói không cần thử, đây chính là đánh vào mặt y, hoàn toàn sỉ nhục y.   

- Được, nếu anh đã không cần thử, vậy anh bắn trước đi. Tôi thật ra muốn nhìn xem anh có thể bắn thành cái dạng gì.   

Viên Nhất Chương rõ ràng đã tức giận, cười lạnh nhìn chằm chằm Giang Khương, hàn ý trong mắt đậm lên vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play