Giang Khương im lặng nhìn Dương Vân Dương, vô số suy nghĩ chuyển động trong đầu. Lực tinh thần của Giang Khương mạnh hơn người thường, cho nên hắn cảm nhận được Dương Vân Dương đối với chuyện này không lo lắng lắm. Hơn nữa khi hỏi hắn còn biện pháp nào nữa không thì cũng không quá khẩn trương.   

Giang Khương không biết Dương Vân Dương có biện pháp nào để dựa vào, nhưng Tiêu Mệnh Độc này cũng không phải đơn giản. Ít nhất Giang Khương có thể khẳng định, không tìm được Mộc Long Căn thì không có cách nào giải trừ được loại độc tố này.   

Tuy Giang Khương có thể cảm nhận được suy nghĩ của Dương Vân Dương, cũng không biết Dương Vân Dương dựa vào cái gì, do dự một chút liền hỏi:   

- Nếu vạn nhất tìm không được, tôi có thể biết được nơi nó sinh trưởng, có thể dựa vào may mắn mà tìm.   

- Ồ, thật sao? Vậy thì tốt quá.   

Nghe Giang Khương nói xong, tinh thần Dương Vân Dương cũng phấn chấn hẳn lên:   

- Tôi nghe vị lão dược sư đó nói loại thảo dược này mọc gần tỉnh phía nam. Bác sĩ Giang, cậu biết nơi mọc cụ thể của loại thảo dược này?   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Tôi có biết, nó mọc ở vùng Đại Dung, nhưng loại thảo dược này hầu như được sinh trưởng tại những môi trường cực kỳ khắc nghiệt. Hơn nữa, thời gian để thành thục lại rất dài, cho nên mấy năm gần đây hầu như tuyệt tích, cũng không biết nó có còn mọc nữa hay không.   

- Vậy là tốt rồi. Tôi sẽ cho người đến vùng Đại Dung để tìm kiếm.   

Dương Vân Dương hưng phấn nói.   

Giang Khương gật đầu, sau đó hỏi:   

- Bây giờ Mộc Long Căn hầu như không còn xuất hiện. Thế Trưởng phòng có hình ảnh của nó không?   

- Không có.   

Dương Vân Dương sửng sốt, sau đó cười nói:   

- Để tôi đi hỏi vị lão dược sư đó, xem ông ấy có hình ảnh của nó hay không.   

- Được, nhưng động tác phải nhanh. Tình huống của Dương lão phải được nhanh chóng giải quyết.   

Giang Khương trầm giọng nói.   

- Được, tôi sẽ tiếp tục cho người tìm kiếm loại thuốc này. Đồng thời cho người đến khu Đại Dung hỏi thăm, kết hợp với việc tìm hình ảnh ảnh của nó.  

Dương Vân Dương gật đầu nói.   

An bài như vậy là quá hợp lý, Giang Khương tất nhiên là không có ý kiến, hy vọng người đến khu Đại Dung sẽ tìm được loại thuốc này.   

Vốn Miêu Miêu hẹn tối nay mọi người cùng đi ăn cơm, nhưng Giang Khương đã đáp ứng Viên Nhất Chương đến câu lạc bộ Long Sơn để thi đấu bắn súng, cho nên Miêu Miêu đổi thành cơm trưa. Sau đó mọi người sẽ cùng nhau đến câu lạc bộ Long Sơn.   

10h sáng, chiếc xe đã chạy đến cửa biệt thự. Khi Giang Khương lên xe, phát hiện người lái là Phan Nghị.   

Thấy Phan Nghị giơ tay chào mình, Giang Khương không khỏi bật cười, không nghĩ đến Phan Nghị lại có thể ra ngoài từ trong quân đội như vậy.   

- Giang Khương, anh đúng là lợi hại. Đáng tiếc là tôi không thể đi được. Nếu không, tôi cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt của Viên Nhất Chương lúc đó là như thế nào.   

Chờ Giang Khương lên xe, Phan Nghị quay sang nhìn chị của mình ngồi cùng với Giang Khương, hưng phấn hỏi.   

Giang Khương cười nói:   

- Không sao, hôm nay cậu sẽ có cơ hội.   

- Haha, thật sao?   

Phan Nghị vui vẻ nhìn Giang Khương:   

- Tôi đã nhìn thấy qua tài bắn súng của Viên Nhất Chương, hoàn toàn không thua gì mười vị trí đầu tiên của quân đội chúng tôi. Anh có nắm chắc không?   

- Mười vị trí đầu tiên trong quân đội các người?   

Giang Khương cau mày, ánh mắt có chút ngoài ý muốn. Phan Nghị ở trong quân đội, đồng thời cũng đã từng nghe Phan Nghị nói qua về bộ đội phòng thủ thủ đô. Nếu nằm một trong mười vị trí đầu tiên thì đúng là không tầm thường.   

- Đúng vậy.   

Phan Nghị nhìn Giang Khương. Đây là lần đầu tiên y thật tâm nhắc nhở hắn. Giang Khương mỉm cười. Khó trách sau khi Viên Nhất Chương đua xe xong lại tin tưởng vào lần thi đấu này đến như vậy. Muốn dựa vào nó để lấy lại thể diện, thì ra là có chút tài năng, lập tức cười nói:   

- Không sao đâu.   

- Không sao đâu?   

Nhìn biểu hiện không thèm để ý của Giang Khương, Phan Nghị có chút sửng sốt, liên tục gật đầu nói:   

- Vậy là tốt rồi. Xem ra tôi cũng không cần đếm xỉa đến, cứ đặt tiền là được.   

Đối với Giang Khương, Phan Nghị thật sự bội phục, mức độ tin tưởng cũng không thua gì chị của mình. Nếu y đã nhắc nhở qua, và Giang Khương đã nói như thế, y tất nhiên là yên tâm rồi.   

Nghe Phan Nghị nói xong, Giang Khương chỉ cười không nói. Lúc này hắn đã làm tốt chuẩn bị. Hai trăm vạn trong thẻ cũng không có ý định giữ lại.   

Nơi mà Miêu Miêu mời cơm thật ra cũng không có gì bắt mắt ngoại trừ nhân viên phục vụ rất lịch sự.   

Nhưng khi bước chân vào bên trong, Giang Khương mới phát hiện Miêu Miêu đúng là không keo kiệt. Nơi này được gọi là hội sở Đường Hào, nằm ngay bên cạnh Tử Cấm Thành. Ngồi trong phòng bao trên lầu sáu, có thể xuyên qua cửa kính nhìn hết phân nửa cố cung.   

Thức ăn cũng rất phong phú. Ít nhất trong mấy năm Giang Khương lăn lộn bên ngoài, các loại trân châu mỹ vị gì cũng đã ăn không ít, nhưng quả thật thức ăn ở hội sở này rất ngon, khiến cho Giang Khương hài lòng mà ăn nhiều hơn một chút.   

Đối với mức độ ăn của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu đã từng thấy qua, nhưng Miêu Miêu, La Lệ và Phan Nghị thì chưa. Nhìn Giang Khương chẳng những ăn thức ăn rất nhiều, cơm cũng ăn liền năm bát, khiến cho Phan Nghị chấn kinh.   

Mặc dù Giang Khương ăn không ít, nhưng ăn lại không chậm. Khi Phan Hiểu Hiểu buông đũa, Giang Khương đã ăn no hoàn toàn.   

- Chậc chậc, mùi vị đúng là không tệ.   

Giang Khương thỏa mãn dùng khăn lau miệng, mỉm cười nói với Miêu Miêu.   

- Thích là được rồi.   

Nghe Giang Khương khen, Miêu Miêu tất nhiên là rất vui.   

La Lệ cũng cười nói:   

- Tôi có thể biết được, hôm nay Miêu Miêu phải nhỏ máu hơi nhiều rồi. Bữa cơm này ít nhất cũng tốn của Miêu Miêu ba bốn vạn.   

- Ồ?   

Nghe đến là ba bốn vạn, Giang Khương nhìn bàn thức ăn, thật ra cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hoàn cảnh, vị trí cùng trình độ thức ăn như vậy, với giá đó cũng không có gì lạ.   

- Hahah, vậy thì cảm ơn cô rồi.   

Giang Khương cười nói.   

Miêu Miêu ngược lại rất sảng khoái, vuốt mái tóc ngắn đầy cá tính của cô:   

- Khách sáo với tôi làm gì? Anh đã giúp tôi kiếm được năm sáu chục vạn. Bữa cơm này tính là gì chứ. Hơn nữa, chiều nay tôi còn định tiếp tục đặt cược đấy.   

Nói đến đây, cô bỏ vào miệng một miếng thức ăn rồi nói tiếp:   

- Hắc hắc, nếu chiều tôi thua, anh phải mời tôi ăn cơm lại đấy.   

Giang Khương bật cười.   

- Yên tâm đi, chuyện này không cần lo lắng.   

Nghe được lời này của Giang Khương, Miêu Miêu và La Lệ đều mỉm cười. Các cô thật sự rất tin tưởng Giang Khương.   

Ăn cơm xong, mọi người vào phòng bên cạnh uống trà, chờ bụng tiêu hóa được một chút rồi mới xuất phát đến câu lạc bộ Long Sơn.   

Câu lạc bộ Long Sơn tọa lạc ở vùng ngoại ô. Từ thành phố đến đó cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Nhưng thời gian cũng vừa vặn, chỉ còn năm sáu phút nữa là đến giờ hẹn với Viên Nhất Chương.   

Chiếc xe vừa mới dừng lại, Giang Khương tùy ý quét mắt nhìn bãi đậu xe. Bãi giữ xe đã đậu hơn phân nữa, ít nhất có đến hai ba chục chiếc xe, còn có bảy tám chiếc xe mà buổi tối hôm qua Giang Khương đã từng thấy ở Tây Sơn.   

Sắc mặt Phan Nghị khẽ biến, sau đó lắc đầu cười nói:   

- Xem ra khí thế hôm nay không nhỏ. Lúc trước, nơi này cũng chỉ có mười chiếc xe là tối đa. Nghĩ không ra hôm nay lại nhiều đến như vậy.   

- Sức ảnh hưởng của Viên đại thiếu đúng là không nhỏ.   

Giang Khương cười nói:   

- Nào chúng ta vào thôi, tránh cho Viên đại thiếu chờ lâu.   

- Được, đi thôi.  

Nếu Giang Khương đã tự tin như vậy, vậy thì mọi người lại càng vui vẻ.   

Khi bước vào đại sảnh, bên trong đã rất náo nhiệt. Thấy đám người Giang Khương bước vào, có người kêu lên:   

- Đến rồi kìa.   

Viên Nhất Chương từ bên trong bước ra, đắc ý cười nói:   

- Giang Khương, tôi còn tưởng rằng anh không dám đến.   

Giang Khương đáp lại:   

- Nếu tôi đã đồng ý, hiển nhiên là sẽ đến.   

- Tốt, đến là tốt.   

Viên Nhất Chương cười lạnh:   

- Để công bằng, hôm nay chúng ta sẽ đấu ba trận. Một trận là bắn súng với cự ly hai mươi lăm thước, trận sau là một trăm thước, và trận cuối cùng là bắn bia động.   

Nói đến đây, Viên Nhất Chương nhìn Giang Khương, hỏi:   

- Thế nào? Có ý kiến gì hay không?   

- Không có ý kiến.   

Giang Khương lắc đầu.   

Thấy Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, Viên Nhất Chương cũng có chút sửng sốt. Vốn tưởng rằng có Phan Nghị ở đây, Giang Khương nhiều ít cũng hiểu được thực lực của y, tất không thể bình tĩnh như vậy được. Nhưng bây giờ, Giang Khương lại có biểu hiện chẳng quan tâm, trong lòng y lại căng lên vài phần.   

Nhưng Viên Nhất Chương cho rằng, với thực lực của y, còn cần lo lắng chuyện gì chứ. Trừ phi Giang Khương đã từng là xạ thủ trong quân đội, còn không, việc gì phải sợ hắn?   

Nghĩ đến đây, Viên Nhất Chương cảm thấy bình tĩnh trở lại:   

- Vậy chúng ta đánh cược như thế nào?   

- Hôm qua tôi thắng một trăm vạn, hôm nay bỏ thêm một trăm vạn, tổng cộng hai trăm vạn.   

Giang Khương cười nói.   

- Được, hai trăm vạn thì hai trăm vạn.   

Viên Nhất Chương không thèm quan tâm. Lần này mục đích của y không phải là thắng tiền mà là đoạt lại mặt mũi. Về phần tiền, y định đặt ba trăm vạn. Tuy tỷ lệ đặt cược của câu lạc bộ thấp, nhưng có thể thắng lại hai trăm vạn.   

Sau khi xác định xong, Giang Khương và Viên Nhất Chương đều ký tên vào biên bản. Những người bên cạnh cũng bắt đầu đến đặt cược, nhưng lần này khác lần trước. Ngoại trừ La Lệ, Miêu Miêu, Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị là đặt Giang Khương, một số người khác cũng đã bắt đầu đặt tiền cược vào hắn thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play