Nằm trên giường, mặc dù thương thế ở ngực đã khôi phục, nhưng Giang Khương vẫn cẩn thận nhìn cánh tay trái của mình. Hắn không dám chắc sau khi cánh tay trái bị gãy, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi có thể khôi phục lại được hay không. Dù sao gãy bình thường nhiều nhất là mười ngày có thể khỏi bệnh. Nhưng gãy xương cánh tay thì cần ít nhất mấy tháng mới có thể lành. Bây giờ bất quá chỉ có mấy tiếng, có thể như hắn đã hy vọng, thuận lợi lành lại hay không?   

Mang theo chút lo lắng và khẩn trương, Giang Khương nhẹ nhàng nắm tay lại, cảm giác cánh tay trái căng lên nhưng cũng không có gì bất thường, liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ngồi dậy, bắt đầu mở khăn lông ra.   

Nhìn những chiếc đũa rơi xuống, rồi nhìn vết bầm tím trên cánh tay đã biến mất, Giang Khương lại thở phào thêm lần nữa. Phỏng chừng vấn đề của cánh tay trái không lớn. Cho dù vẫn còn, hắn vẫn có thể hoạt động được nhẹ nhàng.   

Để phòng ngừa vạn nhất, Giang Khương dùng tay chạm vào chỗ bị gãy, cũng không cảm nhận được điều gì khác thường, lập tức yên lòng. Hắn quơ quơ tay, cũng không còn cảm giác đau đớn.   

- Thật tốt quá. Xương cốt đã lành lại thật rồi.   

Giang Khương khó tin nhìn cánh tay trái của mình, tiếp tục ngưng tụ nội khí, chậm rãi rót vào chỗ bị gãy. Hắn muốn ước định mức độ lành lại của chỗ bị gãy. Dù sao bây giờ nguy cơ đang tứ phía, ai cũng không biết cái tên Tề Nhạc Minh kia có cho người đến gây phiền phức nữa hay không. Nếu cánh tay không hoàn toàn lành lại, hắn sẽ không dễ dàng động thủ với người ta.   

Cảm giác nội khí di chuyển thông thuận trong cánh tay, không có bất kỳ cản trở, lúc này hắn mới thật sự yên tâm.   

Vốn hắn còn đang lo lắng xương cánh tay vừa mới lành lại, không thể tiến hành hoạt động mạnh được, nhưng sau khi kiểm tra kỹ càng, hắn có thể khẳng định, chỗ xương bị gãy đã khôi phục lại như ban đầu. Cho dù bây giờ đánh thêm một trận nữa với Tề Nhạc Minh cũng không thành vấn đề.   

Mặc dù đau lòng vì tốn quá nhiều năng lượng để chữa trị, nhưng Giang Khương cảm thấy vẫn đáng giá. Hắn bước xuống giường rồi đi đánh răng rửa mặt. Bây giờ hắn cần phải quay về phòng khám. Nếu không có hắn, sư phụ sẽ rất vất vả.   

Vừa đánh răng, Giang Khương mở điện thoại di động. Răng còn chưa đánh xong, điện thoại di động đã vang lên. Là Lý Tiểu Vũ gọi đến.   

Sau khi xúc sạch bọt kem trong miệng, Giang Khương mới tiếp điện thoại.   

- Nguyên ca ca, anh dậy chưa?   

Sau khi điện thoại thông, liền nghe được giọng nói vui mừng của Lý Tiểu Vũ.   

- Đương nhiên là dậy rồi. Nếu không làm sao mà nghe điện thoại của em được?   

Giang Khương mỉm cười đáp lại, trong lòng biết rõ Lý Tiểu Vũ đã gọi không ít cuộc điện thoại. Nếu không, sao lại trùng hợp khi hắn vừa mới mở máy chưa đến một phút đã gọi đến chứ?   

- Vậy tay của anh...   

Giang Khương nhìn thời gian, cũng đã đến giờ cơm, lập tức nói:   

- Tốt rồi. Em ăn cơm chưa?   

- Vẫn chưa.   

- Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.   

- Dạ vâng.   

Nghe Giang Khương mời cô đi ăn, Lý Tiểu Vũ hưng phấn đồng ý ngay.   

Nhìn thời gian, nếu ra ngoài ăn bây giờ cũng chỉ có thể đến phố Hoa Mai, nhưng phải đi cả một đoạn đường. Giang Khương liền cười nói:   

- Nếu không chúng ta ăn cơm ở căn tin số hai nhé? Tôi có chút nhớ món cơm ở đó.   

- Được, em cũng muốn ăn cơm.   

Lý Tiểu Vũ đáp lời:   

- Em muốn ăn cơm thịt bò khoai tây.   

Lúc này mới 5h chiều, thời gian vẫn còn sớm, người đến căng tin ăn cơm cũng không nhiều. Hai người gọi hai phần cơm khoai tây thịt bò rồi tìm một bàn ngay cửa sổ ngồi xuống.   

Sáng nay Giang Khương mặc một bộ đồ thể thao, hơn nữa cũng không đeo mắt kính, ngồi nơi này chẳng khác nào sinh viên năm tư. Mặc dù đôi nam nữ xinh đẹp ngồi đó vẫn khiến cho người ta chú ý nhưng không người nào nhận ra hắn. Nhưng thính lực nhạy cảm của Giang Khương vẫn khiến hắn nghe được không ít lời thì thầm:   

- Nam sinh đi cùng Lý Tiểu Vũ là ai vậy? Hình như rất đẹp trai. Tại sao trước đây chưa từng thấy? Chẳng lẽ Lý Tiểu Vũ đã hết hy vọng với Giang lão sư rồi?   

- Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng chết tâm đấy. Từ Thanh Linh, Tuyên Tử Nguyệt, người nào cũng đâu thua kém Lý Tiểu Vũ. Tốt hơn hết là nên đi tìm mối khác cho mình.   

Khụ khụ. Nghe được những lời này, Giang Khương sặc cơm, thiếu chút nữa bị một thìa cơm làm cho nghẹn họng.   

- Nguyên ca ca, anh không sao chứ?   

Lý Tiểu Vũ thấy Giang Khương ho đến mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy bát canh đến.   

- Khụ, không có việc gì đâu, không có việc gì đâu.   

Giang Khương dùng khăn che miệng, cuống quýt lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn bực. Đường đường là Giang đại cao thủ, nếu bị cơm làm sặc chết thì sẽ khiến người ta cười đến chết mất.   

Thế sự khó đoán trước, trong lúc Giang Khương bưng bát canh lên ăn, một giọng nói quen thuộc liền vang lên:   

- Tiểu Vũ, ăn cơm với bạn hả?   

Khụ. Nghe được giọng nói này, hắn lại cảm thấy nước canh như nghẹn ngay cổ họng, trong nháy mắt đỏ bừng mặt, sau đó vội cầm khăn che miệng ho khan.   

Nhìn biểu hiện kỳ lạ của Lý Tiểu Vũ, dường như muốn cười nhưng không dám cười, Từ Thanh Linh đột nhiên cảm thấy không đúng, sau đó từ ánh mắt Lý Tiểu Vũ nhìn lại, nhìn thấy có một người thanh niên đang bị sặc. Cô thấy bộ quần áo người thanh niên này mặc rất quen thuộc, hơn nữa hai hàng lông mày đó nhìn rất quen mắt.   

- A!   

Nhìn gương mặt đỏ bừng đang bị cái khăn che mất nửa mặt, Từ Thanh Linh cũng ngẩn cả người, hai mắt bắt đầu mơ hồ, giống như nhớ lại chàng thiếu niên ngây ngô năm đó.   

Rất nhanh, cô vội vàng vỗ vào lưng Giang Khương, nói:   

- Uống nước đi, uống nước đi. Tại sao lại để bị sặc cơ chứ?   

Nhờ Từ Thanh Linh vỗ nhẹ, Giang Khương đang ho dữ dội rất nhanh ngừng lại. Chỉ là hơi thở có chút nặng nề. Từ Thanh Linh dường như cũng ý thức được chuyện gì, bàn tay có chút cứng lại.   

Giang Khương thở ra một hơi, trong lòng tức giận. Không biết hôm nay hắn đụng phải thần tiên nào, tại sao lại làm cho hắn cứ phải bị sặc như thế?  

Nhìn Lý Tiểu Vũ đối diện, rồi lại nhìn Từ Thanh Linh bên cạnh, hắn không khỏi nhún vai:   

- Thanh Linh, em ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn nhé.   

- Hả, không cần, không cần đâu. Có bạn còn đang chờ em. Hai người ăn đi.   

Từ Thanh Linh mỉm cười, sau đó gật đầu với Lý Tiểu Vũ rồi xoay người bước đi.   

Giang Khương dùng khăn lau miệng, sau đó cầm thìa múc một muỗng cơm bỏ vào miệng. Hôm nay hắn đã ăn bốn cái bánh bao, nhưng tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, thật sự là rất đói bụng.   

Sau khi ăn xong, nhìn Lý Tiểu Vũ có chút không yên lòng, không khỏi cười hỏi:   

- Ăn đi, không ngon miệng à?   

- Hả, ngon chứ.   

Lý Tiểu Vũ bối rối múc cơm bỏ vào miệng.   

Nhìn biểu hiện của Lý Tiểu Vũ, Giang Khương không nhịn được đưa tay lấy đi hột cơm trên khóe miệng của cô.   

Giang Khương thì ổn rồi, nhưng Tề Nhạc Minh thì thê thảm hơn nhiều. Lúc này y đang nằm trên giường, động cũng không thể động, ngực băng cứng ngắc, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nếu người nào chuyên về xương cốt, vừa nhìn là biết có không ít xương sườn bị gãy.   

- Minh thiếu, mặc dù đã được chữa trị kịp thời, nhưng cậu vẫn phải nằm trên giường ba ngày. Chú ý không được dùng lực. Ba ngày này là thời điểm xương cốt lành lại. Ba ngày sau cậu mới có thể rời giường tự do hoạt động.   

Một bác sĩ đứng trước mặt Tề Nhạc Minh, cẩn thận dặn dò:   

- Thuốc cầm máu cũng đã được dùng. Phổi bị tổn thương thì mất bốn năm ngày mới có thể khôi phục được. Chú ý đừng để bị ho.   

- Ba ngày? Lâu như vậy sao?   

Sắc mặt Tề Nhạc Minh thoáng chút tái nhợt, bất mãn nhìn bác sĩ già.   

Vị bác sĩ đẩy mắt kính lên, gật đầu nói:   

- Đây là nhờ hiệu quả của Thiên Y. Nếu không, cậu ít nhất phải mất mười ngày không thể dùng lực.   

- Tôi nhổ!   

Tề Nhạc Minh hung hăng mắng một câu. Chỉ là lời nói vừa ra đến miệng, sắc mặt đã trắng bệch, vội vàng im lặng, rõ ràng là đã động đến vết thương.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play