Xe chậm rãi dừng lại trước biệt thực. Phan Nghị kéo nhẹ phang tay, sau đó quay đầu nhìn hai người ngồi phía sau.
Nhìn cửa biệt thự sáng đèn, Giang Khương khẽ thở dài, nhìn Phan Hiểu Hiểu vẫn đang ôm cổ mình, nằm trong lòng mình như trước, đưa tay muốn gỡ tay Phan Hiểu Hiểu ra.
Chẳng qua sau khi Phan Hiểu Hiểu bị gỡ tay ra, bất mãn hừ một tiếng, lại đưa tay gạt tay Giang Khương ra, sau đó vòng tay ôm cổ hắn tiếp.
Nhìn động tác của Phan Hiểu Hiểu, khóe miệng Giang Khương lộ nụ cười khổ sở, sau đó nói nhỏ:
- Hiểu Hiểu, nên xuống xe rồi. Em về nghỉ ngơi sớm một chút đi.
- Đừng đừng...
Rõ ràng Phan Hiểu Hiểu đã rất say, ôm cổ Giang Khương, chỉ lắc đầu lẩm bẩm vài tiếng, khiến Giang Khương cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Ngẩng đầu nhìn Phan Nghị ở phía trước, Giang Khương cười khổ, sau đó đưa tay ấn nhẹ lên cổ Phan Hiểu Hiểu một cái. Cảm thấy hô hấp của Phan Hiểu Hiểu liền trở nên bình ổn trong nháy mắt, lúc này hắn mới gỡ tay Phan Hiểu Hiểu ra, sau đó dìu cô nửa nằm nửa ngồi cẩn thận xuống ghế sau, lúc này mới nói nhỏ với Phan Nghị:
- Cô ấy ngủ rồi. Cậu lái xe thong thả một chút...
Đợi tới khi Phan Nghị gật đầu rồi, Giang Khương mới xuống xe, quay về biệt thử, tắm táp qua, lại ăn một khoảnh sâm núi, sau đó chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Cuộc sống của con người đúng là vô cùng vô tận. Ít nhất Giang Khương thấy đúng là như vậy...
Cả đời vị tổ sư gia kia xem bệnh, dường như vĩnh viễn không ngừng vậy. Ít nhất một buổi tối này với Giang Khương mà nói, hiện tại trong mộng đang thấy Tổ sư gia khám bệnh cho người bệnh, hơn nữa người bệnh này cũng rất khác.
Giang Khương cũng hiểu rất rõ, mỗi người bệnh đều là kinh nghiệm cả đời của Tổ sư gia. Mà mỗi khi khám thêm một người bệnh, ông liền có thêm một tia kinh nghiệm, sau đó giải thích với người bệnh càng ngày càng sâu hơn, càng ngày càng nắm chắc với loại bệnh đó hơn.
Sáng sớm, Giang Khương lại tỉnh lại, cảm thấy trong đầu hiện lên tin tức đã chuyển tải đầy đủ, thở phào một tiếng. Gần đầy năng lượng hắn tích lũy khó khăn hơn trước không ít, nhưng ít nhất tích lũy chậm rãi thì ít cũng thành nhiều. Hơn nữa hắn tiêu hao cũng không nhiều như ngày xưa, ít nhất là xem ra đạt bốn đuôi cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Vì để nhanh chóng điền đầy năng lượng cho đuôi thứ ba, sau khi rửa mặt, Giang Khương lại nhanh chóng chạy tới vườn hoa, bắt đầu tu luyện luyện một lần Ngũ Cầm Hí.
Nửa đường đi, Giang Khương đang thực hiện Viên Hí, đột nhiên lỗ tai chấn động hai cái, cảm giác có người đã đi ra cửa.
Chẳng qua Giang Khương cũng không để ý. Bởi hắn nghe thấy tiếng bước chân tương đối quen thuộc, đúng là tiếng bước chân của Dương Vân Dương.
Giang Khương hiểu rất rõ, cũng sớm phát hiện ra Dương Vân Dương đã bắt đầu chú ý tới Ngũ Cầm Hí của hắn. Cho nên Giang Khương cũng không có gì e ngại cả. Dù sao thứ này Dương Vân Dương cũng đã xem không ít lần rồi, cũng không cần phải giấu diếm.
Dương Vân Dương đứng trước cửa, nhìn Giang Khương ở ngoài mấy mét, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng. Nhưng sau khi Giang Khương từ từ chuyển sang Hùng Hí, vẻ tán thưởng trong mắt ông càng ngày càng đậm.
Mặc dù ông không biết rốt cục Giang Khương đang luyện tập thứ gì nhưng là một người ngoài nghề, ông cũng có thể camr nhận được động tác của gấu mà Giang Khương thực hiện rất tự nhiên, như có chút hồn của gấu trong đó, cảm giác nặng nề mạnh mẽ được thể hiện ra hoàn toàn, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi như đối mặt với một con gấu thật sự vậy.
Dương Vân Dương chỉ cảm thụ như vậy, nhưng người thanh niên Tiểu Thang đứng phía sau ông lúc này, cơ bắp trên thân thể đã trở nên căng cứng. Bởi hơi thở tỏa ra trên người Giang Khương, còn việc hắn chậm rãi quay cuồng trên mặt đất, thậm chí khiến gã cảm nhận được từng đợt rung động rất nhỏ trên mặt đất mà người bình thường không thể phát hiện ra.
Mặc dù cách nhau không xa nhưng gã có thể cảm nhận được động tác của đối phương khiến mặt đất sinh ra chấn động rất nhỏ. Lực lượng trong động tác của đối phương lại mạnh mẽ, nặng nề tới mức nào chứ?
Tất cả đều khiến Tiểu Thang tràn ngập cảnh giác. Bởi gã hiểu rất rõ, tình huống hiện tại cho thấy, thực lực của đối phương vượt xa mình. Chỉ sợ là một số ít đặc vệ cũng chưa chắc đã chống lại nổi đối phương.
Thực hiện xong Ngũ Cầm Hí, lúc này Giang Khương mới chậm rãi thả lỏng thân thể, thở phào nhẹ nhõm. Đánh tan hoàn toàn khí đục trong cơ thể xong, hắn mới đứng dậy, đưa tay cầm khăn lông trên ghế lau mồ hôi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dương Vân Dương đang mỉm cười phía trước, nói:
- Trưởng ban dậy sớm thế...
- Chào thầy thuốc Giang...
Dương Vân Dương cười gật đầu. Nhìn trong hoàn cảnh đã sắp vào đông mà toàn thân Giang Khương lại đầy sương trắng lờ mờ như vậy, ông cũng cười hâm mộ, nói:
- Trời lạnh đấy, mau đi tắm thôi, đừng để bị cảm...
- Vâng...
Sau khi tắm rửa xong, Dương Vân Dương đã thay một bộ quần áo thoải mái rồi, đợi Giang Khương trong phòng điều trị.
Dương Vân Dương gật đầu, trong giọng nói có hưng phấn khó có thể át chế được.
Ông chần chừ một chút, sau đó rốt cục không nhịn được, hạ giọng nói:
- Thầy thuốc Giang, hiện giờ tôi cảm thấy đã rất không tồi rồi, có phải là nên thử...
Nghe thấy Dương Vân Dương muốn nói lại thôi, nhưng vẻ chờ mong và hồi hộp trong lòng khó có thể dấu nổi, Giang Khương cũng không nén nổi hơi buồn cười. Mặc dù Dương Vân Dương có địa vị cao, đối mặt với các loại đồ vật đều có thể vững vàng, ít nhất là có thể cư xử tự nhiên.
Nhưng khi đối mặt với vấn đề này, ông vẫn khó có thể ức chế sự hưng phấn và lo lắng trong lòng được. Giang Khương cũng tương đối thông cảm. Chẳng qua là một người thầy thuốc, hắn vẫn muốn chữa trị cho hoàn mỹ nhất. Còn về việc lựa chọn thế nào thì lại là chuyện của đối phương rồi.
- Trưởng ban, đối với việc này, tôi đề nghị chờ tới trạng thái tốt nhất, sau đó mới bắt đầu... Chuyện này đối với ông sẽ có lợi nhiều hơn.
Giang Khương mỉm cười giải thích:
- Hiện tại mặc dù tình huống rất không tồi, không có vấn đề gì nhưng một khi chân dương tiết ra, như vậy sau này rất khó đạt tới trạng thái tốt nhất... Cho nên tôi đề nghị ngài nhẫn nại thêm chút nữa. Có lẽ cũng chỉ một tuần nữa, nhưng đổi lại là trạng thái sau này sẽ rất không tồi...
- Trạng thái rất không tồi...
Dương Vân Dương hít nhẹ một hơi, sau đó rốt cục cũng trả lời bình tĩnh, từ tốn nói:
- Tốt, như vậy thì chờ một chút...
Nghe những lời này, Giang Khương cười khẽ. Nều ngay cả chờ một tuần mà Dương Vân Dương không chờ nổi, như vậy thì ông cũng không thể bò lên được vị trí này.
Điều trị xong, hai người lại ngồi ra bàn ăn. Đầu bếp vẫn mang lên món mỳ mà hắn thích ăn nhất, còn có chè trà dầu....
Dương Vân Dương dùng đũa gắp nhẹ một miếng nhỏ, cắn một cái, sau đó mới nhìn Giang Khương, mỉm cười nói:
- Thầy thuốc Giang... Chà tôi mời cậu tối nay tới nhà tôi ăn một bữa cơm thường, không biết thầy thuốc Giang có thời gian không?
- Cha... Ăn bữa cơm thường.
Giang Khương cúi đầu, đang động tác ăn mỳ dừng lại, hai mắt hơi co rụt lại nhưng trong mắt lại lộ vẻ hưng phấn và vui mừng khó có thể át chết được. Hắn dùng hết sức trị liệu cho Dương Vân Dương, thậm chí ngoài một ít sâm núi già ra thì hắn cũng không muốn gì, không phải chính là vì hôm nay sao?
Tổ bảy người tối cao...
Mặc dù Dương lão không phải là vị cao nhất kia, cũng không có bất cứ liên hệ gì với quân đội nhưng dù sao ông cũng là một thành viên trong tổ bảy người tối cao, một trong vài người có quyền lực cao nhất Hoa hạ.
Giang Khương chậm rãi buông đũa, ngẩng đầu lên, nhìn Dương Vân Dương mỉm cười, lại hơi lộ vẻ cung kính, sau đó nói:
- Rất vinh hạnh...
Hiện tại tâm tình Giang Khương rất tốt, nhưng tâm tình Phan Hiểu Hiểu lại không vui chút nào...
Mặt ông Phan vặn vẹo, nhìn Phan Hiểu Hiểu đang cúi đầu ngồi trên ghế sa lon không nói một lời, hừ một tiếng, cao giọng nói:
- Thế nào? Cháu coi ông nội là không khí sao?
Phan Hiểu Hiểu cúi đầu nhưng lại không nói câu nào. Mà đôi vợ chồng ngồi bên cạnh sau khi liếc nhau một cái, bất đắc dĩ cười khổ. Đối với tính cách của con gái bảo bối, hai người cũng rất rõ ràng. Mặc dù thường ngày cô rất nghe lời nhưng nếu cô đã quyết định chính thức điều gì, muốn thay đổi là chuyện hết sức không dễ dàng.
Giống như vài ngày trước, len lén một mình chạy tới Sở Nam vậy...
Nhìn cô con gái bảo bối này, người đàn ông trung niên thở dài nói:
- Hiểu Hiểu, ông nội nói rất có lý. Con còn nhỏ, có một số việc con còn không hiểu... Chẳng qua chúng ta cũng là muốn tốt cho con. Con phải biết rằng chưa bao giờ ông nội nói dối con...
- Hừ... Con một muốn, con không nghe...
Phan Hiểu Hiểu mím môi, cúi đầu lắc đầu mạnh, khiến mái tóc mềm mại sáng bóng lắc như trống bỏi, hừ hừ nói.
- Cháu... Cháu... Sao cháu lại không nghe lời như vậy...
Ông lão họ Phan nhìn dáng vẻ của Phan Hiểu Hiểu, không hỏi vừa tức vừa buồn cười. Lần nào cô bé này cũng đều cái dạng này.
- Chuyện trước kia cháu gây ra còn chưa tính, nhưng chuyện lần này là tuyệt đối không được phép... Đừng tưởng rằng ông không biết tối qua cháu làm gì... Gần đây đúng là coi trời bằng vung rồi...
Phan Hiểu Hiểu hừ một tiếng nói:
- Từ hôm nay trở đi, chính xác không cho cháu ra khỏi cửa...
Nói tới đây, ông lão họ Phan nhìn thoáng qua Phan Nghị vẻ mặt cũng đang rối rắm một bên, hừ một tiếng nói:
- Còn cả cháu, ngày mai quay về bội đội cho ông... Không cho ở nhà nữa. Nếu không chắc chắn cháu sẽ giúp chị cháu gây chuyện...
- Á, ông nội, không phải đâu. Cháu không làm gì mà. Đây đều là chị ép cháu, không chút liên quan tới cháu đâu...
Nghe thấy mình cũng bị giận cá chém thớt, mặt Phan Nghị sụp xuống, nhìn ông nội vẻ vô cùng đáng thương, hy vọng ông lão có thể thay đổi quyết định.
- Hừ... Chị cháu ép cháu, cháu chỉ biết nghe theo sao? Nuôi một tên vô dụng, một ngày nào đó cháu sẽ thua trong tay phụ nữ...
Nhìn thoáng qua cháu trai đang ra vẻ đáng thương, ông lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Việc này không cần thương lượng. Nếu cháu ở lại nhà, về sau sẽ trở thành tay chân cho chị... Đàng hoàng ở lại trong bộ đội đi!
Dứt lời, ông lão liền vung tay, liền đứng dậy, nghiêm mặt rời đi. Chỉ còn lại hai chị em khó khăn, vô tội nhìn nhau. Trong mắt Phan Nghị tràn ngập đau buồn uất ức...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT