Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đám người Giang Khương uống không biết bao nhiêu rượu. Ít nhất hôm nay xem ra Miêu Miêu tương đối hăng hái, rõ ràng lần này Trương Nghĩa Quân bị cấm túc cũng khiến cô được giải tỏa.   

Rượu là một thứ có thể khiến người ta được thể hiện bản thân, hơn nữa ất khiến không khí nhiệt tình hơn. Cho nên rất nhanh, không khí bàn này cũng tăng cao, ngay cả Phan Hiểu Hiểu cũng uống liên tiếp mấy chén, bắt đầu ôm cánh tay Giang Khương không buông. Cái thứ đầy đặn kia dán chặt vào cánh tay hắn, khiến tâm tư Giang Khương máy động.   

Một đám người bắt đầu vui vẻ lên, chỉ có Tình Lâm là bởi duyên cớ thân phận, không được phóng khoáng cùng đám con cháu quan cao này, hơi e dè một chút. Chẳng qua cô vẫn dung nhập vào đó thuận lợi, thỉnh thoảng rót rượu cho mọi người.   

Mà Giang Khương lúc này dường như cũng trầm mê rồi. Từ sau trận chiến cuối cùng, hắn còn chưa bao giờ cảm nhận không khí thế này.   

Xuyên qua ánh đèn mông lung hơi u ám, còn có sương khói bốc lên lờ mờ, có hơi thở khiến người ta muốn đắm chìm trong đó. Dường như Giang Khương thấy đội trưởng bưng chén cười lớn, uống từng ngụm bia vào bụng.   

Hắn thấy Đại Hùng bưng chén, đưa tay ôm cổ đội trưởng, đưa cái chén của mình vào đội trưởng, cười ha hả, làm càn dốc vào miệng y...   

Giang Khương bưng chén rượu, bên tai nghe tiếng cười vui vẻ, chậm rãi nâng chén rượu trút vào miệng, khóe miệng mang theo ý cười nhưng trong mắt lại như có một tầng buồn bã. Một tầng mơ hồ mê ly bắt đầu chậm rãi tràn ra trong hai mắt của hắn...   

- Nhanh, nhanh thôi... Đội trưởng, đại hùng... Chờ tôi. Tôi sẽ điều tra được rất nhanh thôi...   

Người bên ngoài không chú ý tới, chỉ có Tình Lâm thỉnh thoảng rót rượu cho Giang Khương, chú ý tới mọi người đang vui vẻ, chỉ có nụ cười của Giang Khương mang theo một tia khác lạ...   

Cảm giác được ánh mắt của Tình Lâm, trong nháy mắt Giang Khương liền tỉnh táo khỏi cảm giác bi thương kia, âm thầm lắc đầu cười khổ một tiếng. Xem ra sau khi rời khỏi hoàn cảnh kia, khả năng cảnh giác của mình đúng là giảm hẳn. Nếu như trước kia, dù là đang uống rượu, mình cũng không bị hoàn cảnh làm cho ngẩn ra.   

Nhìn một chút mấy người đang uống, lại lấy di động ra cầm nhìn đồng hồ, thấy mời mười giờ, Giang Khương mỉm cười, sau đó nâng chén, đưa tay ôm lấy Phan Nghị, cười ha hả nói:   

- Nào... Uống rượu... Uống rượu... Ha ha ha...   

Trong một biệt thự ở ngoại ô, Dương Vân Dương đã trở về, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện điện thoại với người khác.   

Chẳng qua lúc này trên mặt ông cũng không còn vẻ tràn ngập uy nghiêm nhàn nhạt như bình thường mà lại mang theo một tia cung kính, vẻ mặt tương đối khiêm tốn nói gì đó.   

- Đúng... Mấy ngày trước bởi sự kiện kia, con có gọi điện cho phó tổng Trương...   

Dương Vân Dương cung kính đáp.   

- Tại sao?   

Bên kia là một giọng nói già nua, tràn ngập uy nghiêm.   

Dương Vân Dương thoáng chần chừ một chút, sau đó nói:   

- Cháu nhà phó tổng Trương vận dụng đặc vệ đối phó với một... Người bạn của con...kết quả lại còn bị cắn ngược một cái, cuối cùng cục bảo an mang người bạn kia của conđi...   

- Bạn? Hình như mới hai mươi mấy tuổi thôi? Vân Dương... Con cho rằng con là trẻ con sao?   

Giọng nói già nua đầu bên kia không nhịn nổi, hừ một tiếng nói, chẳng qua trong lời nói lại mang theo một tia ngạc nhiên và bật cười.   

Nghe những lời này, sắc mặt Dương Vân Dương cũng đỏ lên hiếm thấy, thoáng hơi trầm ngâm một lúc mới từ tốn nói:   

- Thầy thuốc Giang rất quan trọng với con...   

- Thầy thuốc Giang?   

Giọng nói già nua kia như hơi sửng sốt, sau một lúc lâu mới hơi kích động nói:  

- Có hiệu quả sao?   

- Vâng...   

Nhớ tới biến hóa của mình mấy ngày nay, trên mặt Dương Vân Dương cũng lộ một tia mỉm cười.   

- Có thể chữa khỏi hoàn toàn không?   

Giọng nói già nua kia dường như càng kích động hơn vài phần, trầm giọng nói.   

- Hẳn là có thể...   

Dương Vân Dương thoáng chần chừ một chút, sau đó lập tức đáp:   

- Hiện tại đã chuyển biến tốt hơn phân nửa rồi... Hắn nói là rất có hy vọng...   

- Tốt, tốt, tốt!!   

Giọng nói già nua bên kia vội vàng nói vài tiếng, dường như khá hưng phấn.   

Rất nhanh sau đó, sau một hồi trầm mặc, giọng nói già nua kia lại truyền tới một lần nữa:   

- Mới hơn hai mươi tuổi đã lợi hại như vậy, có thể là người bên trong kia không?   

- Hẳn là không phải... Hắn chưa từng đòi gì, chỉ bảo con lấy mấy cây sâm núi nhiều năm...   

Dương Vân Dương rất bình tĩnh nói.   

- Ồ... Vậy thì tốt rồi, tốt rồi...   

Giọng nói già nua kia tràn ngập cảm thán, từ tốn nói:   

- Nếu như vậy thì tốt nhất rồi... Vốn tưởng còn phải chờ thật lâu mới lấy được thứ kia từ chỗ tiên sinh Tề Phương... Hiện tại thì tốt rồi... Con cùng Lệ Trân...   

Giọng già nua này vừa thốt lên, sắc mặt Dương Vân Dương liền trở nên buồn bã. Mấy năm nay thật sự không dễ dàng...   

- Được rồi... Nếu như vậy thì nhà họ Dương chúng ta cũng không thể bạc đãi vị thầy thuốc Giang này được... Ngày mai mời hắn về ăn bữa cơm đi...   

Dương Vân Dương gật đầu nói:   

- Vâng, ba...   

Ngắt điện thoại rồi, Dương Vân Dương cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra lần này phó tổng Trương chịu thiệt thòi cũng tương đối không cam lòng. Nhưng nếu ba mình biết chuyện rồi, hiển nhiên sẽ không lo lắng nữa. Hơn nữa có thể để ba gặp Giang Khương một lần, mời hắn về nhà ăn bữa cơm, lúc này mới xem như thể hiện chính thức sự cảm tạ và coi trọng của nhà họ Dương.   

Bên trong câu lạc bộ Kim Hoa, không ít người xung quanh chưa hiểu rõ sự việc, vừa uống rượu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bàn đám người Giang Khương. Xem bọn họ uống tới náo nhiệt, không ít người đang nói thầm, nếu để Trương Nghĩa Quân đến thì thú vị rồi.   

Mọi người đang nghĩ vậy, quả nhiên bên ngoài có mấy người đi tới. Vừa nhìn mấy người nọ, ánh mắt hững người ở bàn xung quanh đều sáng ngời. Dẫn đầu những người này không phải là La Dịch vẫn đi sát Trương Nghĩa Quân ngày xưa sao. Chỉ sợ lúc này có kịch hay rồi.   

La Dịch đi đầu là một thanh niên trẻ tuổi, mái tóc dài, đặc biệt che cả con mắt và nửa đầu.   

Sau khi đi vào, tìm một bàn ngồi xuống, gọi rượu xong, tùy ý nhìn quanh một hồi, gã liền phát giác ra không khí hôm này dường như hơi quái dị.   

Khẽ cau mày nhìn xung quanh một chút, gã liền phát hiện ra một bàn náo nhiệt nhất không ngờ lại là đám người Phan Hiểu Hiểu và Hồ Miêu.   

- Ồ.. Hai con bé này vẫn còn dám tới đây?   

La Dịch hơi sửng sốt, nhưng lại nở nụ cười. Mặc dù ngày đó gã không ở đây nhưng vẫn biết chuyện hai con bé này đắc tội cực kỳ lớn với Trương Nghĩa Quân.   

Cười lạnh nhìn vài lần, gã lại phát hiện ra trong đó không ngờ có một người đàn ông xa lạ, lập tức sửng sốt, sau đó vẫy vẫy tay với bồi bàn ở một bên.   

- Người đàn ông kia là ai?   

La Dịch lạnh nhạt hỏi.   

- Ấy... Đó là Giang Khương...   

Bồi bàn đứng bên cười khan, nói nhỏ.   

- Hắn chính là Giang Khương? Hắn vẫn còn dám ở Yên Kinh sao?   

La Dịch vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm về phía người thanh niên đang mỉm cười uống rượu kia, trong mắt toát lên tia cười lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play