- Thầy thuốc Giang, hôm nay mời cậu đến là muốn cậu phối hợp điều tra vụ Miêu Ưng bị thương...   

Bắt tay Giang Khương xong, Tiền Lập Dương như lơ đãng đảo qua chén trà của Giang Khương, sau đó cười ngồi xuống bên cạnh, cũng không đưa mắt giới thiệu người thanh niên đeo kính còn lại mà đi thẳng vào đề.   

- Miêu Ưng? Gã tên là Miêu Ưng sao!   

Giang Khương gật đầu chậm rãi.   

Nhìn động tác của Giang Khương, Tiền Lập Dương và thanh niên bên cạnh nhìn nhau một cái, sau đó cũng chậm rãi gật đầu. Xem ra người này không có ý thoái thác, như vậy lại đỡ mất không ít phiền toái.   

- Đúng... Tên gã là Miêu Ưng, là một cán bộ trong ban đặc biệt của chúng tôi, trước đây phục vụ bên cảnh phó tổng Trương... Lần này gã bị trọng thương... Theo gã tự thuật lại thì khi đi cùng người nhà của phó tổng Trương ra ngoài đã xảy ra xung đột với thầy thuốc Giang cậu... Cho nên mới khiến... Phó tổng Trương cũng cực kỳ quan tâm và... Phẫn nộ với việc này... Bởi thế chúng tôi mời thầy thuốc Giang qua...   

Tần lão gia tử nhìn Giang Khương, sắc mặt lạnh dần, trầm giọng nói.   

Nghe những lời này, gã mập họ Đoạn Giang Khương cũng hơi nghiêm trọng. Thảo nào bên này lại tìm tới cửa, hóa ra là điên đảo thị phi. Xem ra Trương Nghĩa Quân này vẫn chưa hết hy vọng.   

Lập tức, Giang Khương cũng không chần chừ thêm, kể lại cẩn thận mọi chuyện một lần. Hắn hiểu rất rõ, nếu thật sự bị Miêu Ưng nói như thế, thay trắng đổi đen, như vậy thì sợ là chưa chắc Dương Vân Dương đã có thể chống đỡ cho mình.   

Sau khi Giang Khương kể lại mọi chuyện xong, sắc mặt Tiền Lập Dương và người thanh niên bên cạnh đều hơi thay đổi. Đối với Giang Khương, bọn họ cũng không tin hoàn toàn. Dù sao thì Miêu Ưng đã ở cạnh phó tổng Trương bốn năm năm, có quan hệ qua lại với con cháu họ Trương cũng có thể. Nhưng thân là đặc vệ, nếu gã làm chuyện như vậy thì không chỉ Miêu Ưng có phiền toái lớn mà ban đặc biệt cũng sẽ có phiền toái.   

Hai người liếc nhau một cái, sau đó sắc mặt người thanh niên kia đột nhiên sầm xuống, nhìn Giang Khương nói:   

- Thầy thuốc Giang, sự việc này cực kỳ nghiêm trọng, tuyệt đối anh không thể nói linh tinh, nếu không hậu quả dù chủ nhiệm Dương cũng không thể nào gánh nổi đâu!   

Nghe thấy những lời này, Giang Khương nhìn người thanh niên nọ một hồi, trên mặt lại lộ nụ cười lạnh nhạt. Hiển nhiên hắn hiểu đây là thủ đoạn của đối phương để xác nhận lời nói của mình là thật hay giả.   

- Sự thật là như vậy. Miêu Ưng là người của các người, cho nên các người có tin hay không là chuyện của các người...   

Giang Khương mỉm cười, tiện tay bưng chén trà, phe phẩy khẽ, thậm chí còn đặt lên mép rồi, khiến cho Tiền Lập Dương đối diện và người thanh niên đeo kính đều sửng sốt.   

Giang Khương đặt lên mép ngửi ngửi, tựa như muốn uống xong lại hạ xuống. Khi hai người nhìn thấy khóe miệng Giang Khương có nụ cười như có như không, trong lòng cảm thấy đắng ngắt. Rất rõ ràng là dường như vị thầy thuốc Giang này đã phát hiện ra điều dị thường bên trong chén trà rồi. Nhưng làm sao hắn biết được? Phải biết rằng đơn thuốc này là xuất phát Thiên Y viện, người không biết chi tiết thì tuyệt đối không có khả năng phát hiện ra.   

Hơn nữa số lần Đãng Tâm Trà từng được dùng cũng rất ít, trừ cục bảo vệ đặc biệt thì chỗ khác căn bản không có, khả năng đối phương biết cũng rất nhỏ.   

Lập tức, trong lòng hai người dần dần bắt đầu coi trọng Giang Khương thêm vài phần.   

- Nếu có thể đánh bị thương Miêu Ưng, xem ra thầy thuốc Giang cũng là cao thủ. Không biết sư phụ thầy thuốc Giang là vị cao nhân nào?   

Lúc này sắc mặt Tiền Lập Dương cũng dịu đi vài phần, nhìn Giang Khương, mỉm cười nói.   

Giang Khương thoáng ngẩn ra, lại cười nói:   

- Từ nhỏ tôi đã theo ông nội luyện tập thuật rèn luyện thể chất... Sau đó lại được sư phụ truyền cho phương pháp tu luyện nội khí bí truyền, mấy năm gần đây mới có chút thành tựu...   

Những lời này của Giang Khương vừa thốt lên liền khiến hai người Tiền Lập Dương và thanh niên đeo kính liếc nhau. Căn cứ vào điều tra của bọn họ, ông nội Giang Khương đúng là một thầy thuốc trung y già được tổ truyền, hơn nữa còn có một bộ rèn luyện thể chất quái dị. Đồng thời Giang Khương mấy năm trước mất tích, vừa về tới nhà. Chẳng lẽ hắn thật sự có sư phụ?   

Lập tức, Tiền Lập Dương lại mỉm cười hỏi:   

- Không biết tôn sư là...   

- Sư phụ tôi có danh hiệu là Bạch Vân Sơn nhân, tính thích vân du... Không biết trưởng ban Tiền có biết danh hiệu của ngài không!   

- Bạch Vân Sơn Nhân?   

Trong mắt Tiền Lập Dương lóe lên một tia nghi hoặc, sau đó quay đầu nhìn về phía người thanh niên đeo kính. Người thanh niên kia chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe qua.   

- Ồ... Có thể do chúng ta thiếu hiểu biết thôi...   

Tiền Lập Dương lắc đầu có vẻ hơi tiếc nuối. Hiện giờ các phái ẩn thế, một số cao nhân nhàn tản cũng tiêu dao ngoài đời, không có gì là kỳ lạ cả.   

Tiền Lập Dương thoáng suy nghĩ một chút, sau đó lơ đãng nhìn chén trà, lại gật đầu nói:   

- Sự việc này liên quan rất lớn, còn xin thầy thuốc Giang phối hợp điều tra... Cho nên mời thầy thuốc Giang tạm ở lại nơi này hai ngày. Nếu điều tra xong mọi chuyện,  

thầy thuốc Giang có thể rời đi!   

- Tạm ở lại hai ngày?   

Lông mày Giang Khương hơi nhíu lại, sau đó gật đầu nói:   

- Được... Hy vọng trưởng ban Tiền nhanh chóng tra rõ sự việc này!   

Mà lúc này Trương Nghĩa Quân cũng đổ đầy mồ hôi trán, nghe một cuộc điện thoại.   

- Tiểu Quân... Chuyện gì xảy ra rồi. Sao cháu lại trêu chọc vào người của nhà họ Dương? Cháu còn để Miêu Ưng ra tay với người họ Dương? Nói xem rốt cục là có chuyện gì?   

Bên đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nói già nua mà uy nghiêm.   

Mặt Trương Nghĩa Quân xanh mét, vừa đưa tay lau mồ hôi trán, vừa cố gắng trấn định cười nói:   

- Ông nội... Cháu không trêu chọc vào người nhà họ Dương mà...   

- Không sao? Nếu không có thì sao bên cục bảo an lại nói với ông là Dương Vân Dương đã nhúng tay vào việc này, còn cố ý lên tiếng để bọn họ điều tra rõ ràng?   

Giọng nói của lão đồng chí cũng đã hơi tức giận, trầm giọng nói:   

- Rốt cục là chuyện gì? Nói mau... Rốt cục tại sao Miêu Ưng lại bị thương?   

- Dương Vân Dương đã nhúng tay vào việc này rồi?   

Nghe lời này, lúc này Trương Nghĩa Quân chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm. Sở dĩ gã dám để Miêu Ưng đi giết Giang Khương bởi cho rằng Giang Khương không có quan hệ gì quá lớn với nhà họ Dương. Chỉ cần làm sạch sẽ, lại không liên lụy đặc biệt tới phương diện đặc cảnh là được. Mà không có khả năng Dương Vân Dương sẽ làm lớn chuyện này, chỉ thăm dò chút cho có thôi.   

Mà lần này Miêu Ưng lại bị trọng thương, Dương Vân Dương cũng càng không có khả năng vì việc này không để ý chuyện kiêng kỵ mà nhúng tay vào cục bảo an đặc biệt. Hơn nữa đặc vụ làm việc vẫn luôn luôn bao che, làm việc lưu loát. Có Miêu Ưng tự mình làm chứng, như vậy lẽ ra Giang Khương phải chết chắc rồi. Nhưng nếu cứ như thế này thì sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề lớn mất.   

Nghĩ tới đây, Trương Nghĩa Quân chỉ cảm thấy người nhũn ra. Nếu việc này làm lớn, dính dáng tới chuyện của đội đặc vụ luôn là việc không nhỏ. Nếu để việc này bị khui ra, không chỉ Miêu Ưng gặp phiền toái lớn, bản thân gã cũng khó tránh được liên quan.   

Nghe thấy cháu trai bảo bối phía đầu dây kia hít thở hổn hển, không trả lời câu hỏi của mình, sắc mặt lão đồng chí cũng biến đổi hẳn, biết hẳn lúc này cháu mình đã gây chuyện lớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play