- Đúng đúng... Tranh ở đây, sao có thể giả chứ? Nếu tranh trong Cố Cung còn giả, vậy tranh ở đâu mới thật đây?
Có vài vị du khách bên cạnh lúc này cũng đang ngắm mấy bức tranh ở đây nghe thấy Giang Khương nói vậy, còn nghe cả lời nói của gã trai kia, họ cũng lần lượt cười ồ lên, nhìn Giang Khương với vẻ cổ quái.
Nếu nói đồ nơi khác thì còn có thể có giả, nhưng nơi lưu giữ những thứ truyền lại từ các triều đại cũ sao có thể có giả chứ? Nếu đồ ở đây có giả, vậy chẳng phải danh hiệu Bảo tàng Cố cung nơi tập trung đội ngũ chuyên gia lớn mạnh nhất cả nước sẽ bị đập tan rồi sao?
Cho nên, mấy vị du khách cũng nhìn Giang Khương, không nhịn được nở nụ cười, thầm nghĩ: “Thằng nhãi này chẳng lẽ là tên nhà quê, toàn nói mấy câu tào lao!”
Giang Khương nghe thấy mọi người nói vậy thì khẽ cười không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài. Giờ hắn thật sự vẫn còn hơi nghi hoặc. Đồ triển lãm của Bảo tàng Cố cung sao lại có giả, chuyện này là thế nào? Lẽ nào dám giáo sư chuyên gia kia ngay cả thứ này cũng không giám định được?
- Mỗi bức họa ở nơi này đều là thứ quý giá truyền từ các triều đại cũ. Hơn nữa cung đã các chuyên gia tiền bố như Hoàng Nguyên, La Bổn Lập, Thang Mặc Dương giám định, thế nên chúng chắc chắn sẽ không có giả...
Gã thanh niên kia thấy Giang Khương khẽ lắc đầu thở dài như không thèm để ý đến mình liền cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ anh bạn này tự thấy mình còn lợi hại hơn các vị tiền bối?
Phan Hiểu Hiểu đứng bên nghe thấy những lời này, lúc này trên mặt lộ nụ cười tò mò nhìn Giang Khương. Cô muốn xem thử hắn sẽ nói như thế nào. Cô với Giang Khương đã quen được một thời gian, tuy không gặp mặt nhiều, nhưng cô rất tò mò về Giang Khương. Không biết cái tên nhà quê này vì sao luôn có vẻ tự tin như vậy, hơn nữa hắn làm việc gì hình như cũng rất kín kẽ. Mà hắn với mình còn lúc gần lúc xa, khiến người ta bực bội.
Lần này cô thật sự muốn xem thử, tên này có thể giải quyết được rắc rối này không.
Giang Khương hơi nghiêng đầu sang nhìn gã trai bên cạnh.
Gã cao to anh tuấn, sáng lạn như ánh mặt trời. Hơn nữa trên người hắn còn toát ra khí chất cao ngạo, đúng là kiểu đẹp trai điển hình. Đặc biệt là hắn còn có vẻ mặt đứng từ trên cao nhìn xuống, còn cả ánh mắt trào phúng, quả thật đủ khiến cho người ta ganh tỵ.
Giang Khương là người tương đối khiêm tốn, hơn nữa sống tương đối hiền lành, hiếm khi tranh giành với ai. Có điều sau khi lăn lộn bên ngoài vài năm, môi trường cá lớn nuốt cá bé đã khiến tính cách của hắn thay đổi rất nhiều. Hắn ghét nhất những người như vậy.
Hắn lập tức khẽ cau mày, chậm rãi xoay người lại, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói:
- Có những thứ luôn có lúc nằm ngoài ý muốn...
Gã trai này thấy Giang Khương xoay người lại mới nhìn rõ bộ dạng Giang Khương. Lúc này gã nhẹ nhàng nhíu mày. Bởi vì thằng nhãi xuất hiện trước mặt gã tuy mặc quần áo rất bình thường nhưng cho dù dáng dấp, khuôn mặt hay khí độ đều không thua kém gì cả. Trong lòng gã bắt đầu coi trọng Giang Khương thêm một chút.
Nhưng cũng đúng, người có thể được người đẹp tuyệt trần như vậy đi cạnh sao có thể quá kém được. Nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng gì đến sự tự tin của gã trai này. Bao nhiêu năm nay, gã đã gặp không ít người cùng lứa xuất sắc, nhưng ai có thể kiêu ngạo trước mặt gã được chứ?
- Ồ?
Gã lập tức nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên mặt Giang Khương. Gã cười khẽ, hừ giọng nói:
- Xem ra anh bạn đây đã nhận định bức họa này là giả?
Giang Khương không trả lời thẳng, chỉ nhìn gã trai kia, lãnh đạm cười nói:
- Anh cũng nghiên cứu về thư họa?
- Chỉ lướt sơ thôi...
Gã trai nghe thấy Giang Khương nói vậy hơi ngẩng đầu, cao ngạo cười nói.
Giang Khương mỉm cười, sau đó nói:
- Nếu anh chỉ lướt sơ, vậy sao anh có thể khẳng định bức tranh này là thật?
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy biểu cảm mang chút trêu chọc trên mặt Giang Khương thì rốt cục không nhịn được che miệng bật cười một tiếng.
Gã trai kia nghe thấy Phan Hiểu Hiểu cười liền đỏ mặt. Ai mà chẳng biết đồ ở đây không thể có giả, nhưng lời Giang Khương vừa nãy vẫn khiến gã cảm thấy bị châm chọc.
Có điều, với câu này, gã thật sự không tiện lấy cái đạo lý mà mọi người đều biết ra ứng đối. Nhưng vẫn may là gã thật sự có nghiên cứu một chút về thư họa. Gã lập tức liền lạnh giọng cười, ngẩng đầu nói:
- Được... Để tôi giải thích cho anh, vì sao bức tranh này là thật, rốt cuộc nó thật ở đâu!
Giang Khương cười nhún vai, sau đó thoáng tránh ra một chút cho gã trai này đến đứng trước bức tranh.
Người Trung Quốc ai cũng thích xem náo nhiệt. Lúc này mấy vị du khách vẫn vây xem đều thấy hứng thú. Hai chàng thanh niên đẹp trai còn có thêm một đại mỹ nhân đang gây chuyện, hơn nữa còn được nghe giải thích miễn phí nên dĩ nhiên họ đều vây đến xem náo nhiệt.
Gã trai kia thấy người vây xem càng lúc càng đông, vẻ mặt càng them kiêu ngạo. Người càng đông, gã càng có thể đả kích tên này, thể hiện tài năng trước mặt người đẹp.
- Ngô Đạo Tử, trong họa sử cổ đại được xưng là Ngô Sinh, lại có tên Đạo Huyền, người Dương Địch, cũng là Vũ Châu Hà Nam hiện này, là đệ nhất họa gia đời Đường Trung Quốc, được hậu thế xưng là “Họa thánh”, cũng được các họa sĩ dân gian tôn xưng là Tổ sư.
Gã trai đứng trước bức tranh, nhìn đám người vây xem xung quanh, mỉm cười, lãnh đạm nói:
- Hội họa của Ngô Đạo Tử có phong cách đặc biệt, là tổ sư của họa sơn thủy Trung Quốc. ông sáng tạo ra “sơ thể” sơn thủy bút giản ý xa. Phong cách sơ thể này được thể hiện trong bức tranh trước mặt trúng ta... bút họa đơn giản không lộn xộn... lưu loát tự nhiên, vừa nhìn thấy tươi mát trong lành nhưng lại cực kỳ có thần vận...
- Mời mọi người tới xem... xem ngũ quan và biểu cảm của nhân vật này, tuy chỉ vài nét bút nhưng có thể bộc lộ hoàn toàn thần vận... còn ở đây...
- Bức tranh như vậy, không thể nào ngụy tạo được, vì cho dù ngụy tạo, cho dù bắt chước... chắc chắn sẽ không thể thể hiện hoàn toàn thần vận này...