Cũng may, mặc dù trong lòng Phó tỉnh trưởng La có sự nghi hoặc, nhưng ít ra sẽ không cố ý bỏ đá xuống giếng, làm cho người nào đó thoáng yên tâm vài phần.
Mục đích của Phó tỉnh trưởng La đến đây không gì khác, chính là muốn Giang Khương lên thủ đô với ông. Đến nhờ đồ đệ người ta làm việc, ít nhất cũng phải nói với sư phụ của người ta một tiếng. Đương nhiên ông sẽ không nói rõ, chỉ nói với Hồ lão muốn Giang Khương đi với ông ra ngoài mà thôi.
Phó tỉnh trưởng La cũng không ngồi lâu, uống xong tách trà, liền xin Hồ lão cho Giang Khương nghỉ phép mấy ngày.
Hồ lão tất nhiên là không có ý kiến. Mặc dù trong lòng có chút tò mò, nhưng miệng đã đáp ứng rồi, còn có ý kiến gì nữa.
Cho nên, sau khi xác nhận xong, sáng hôm sau, Giang Khương sẽ xuất phát cùng với Phó tỉnh trưởng La đến thủ đô.
Tiễn Phó tỉnh trưởng La ra về, mấy thầy trò quay lại phòng khám. Hồ lão nhìn Giang Khương, sau đó vỗ vỗ vai của hắn, cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu:
- Cẩn thận chút.
Giang Khương mỉm cười, sau đó gật đầu.
- Cái gì? Điều này sao có thể? Nhạc Minh, có phải con nghĩ sai rồi không?
Trong một thư phòng rộng lớn, một người đàn ông trung niên cao gầy ngồi trước bàn, hai hàng lông mày cau lại, nói vào điện thoại.
- Ba, con chắc chắn. Một tháng trước, hắn không đỡ được mấy chiêu của con. Nhưng sau một tháng, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh. Con đánh với hắn hơn hai chục phút cũng không thắng được. Không ai có thể dưới công kích toàn lực của con mà không bại lộ thực lực chân chính của mình.
Tề Nhạc Minh khẳng định:
- Hắn tên Giang Khương. Mặc dù thực lực của hắn không bằng con, nhưng tốc độ tăng trong vòng một tháng như vậy của hắn thật sự rất kinh khủng. Con nghĩ bên trong chắc chắn có nguyên nhân nào đó, đáng để chúng ta coi trọng.
- Nếu thật sự như vậy, tất nhiên là đáng để chúng ta coi trọng rồi.
Nghe Tề Nhạc Minh khẳng định, sắc mặt của Tề Năng trở nên ngưng trọng, ánh mắt thậm chí còn hiện lên chút chờ mong, trầm giọng nói:
- Được, ngày mai cha sẽ an bài A Lang dẫn người đến, hỗ trợ con điều tra việc này. Nhất định phải thận trọng, với lại, nhớ giữ bí mật.
- Vâng.
Nghe cha đồng ý, Tề Nhạc Minh hưng phấn lên tiếng.
Sáng hôm sau, thư ký Lý đến đón Giang Khương. Bây giờ, thư ký Lý càng lúc càng cung kính Giang Khương. Sau khi gọi điện thoại xong, xe đã sớm có mặt bên ngoài. Thấy Giang Khương đeo balo từ bên trong phòng khám bước ra, liền vội vàng thay hắn mở cửa xe.
- Cảm ơn anh Lý.
Giang Khương nói lời cảm ơn rồi bước lên xe.
Chiếc xe vòng đến đại viện của tỉnh đón Phó tỉnh trưởng La, sau đó chạy ra phi trường.
Một nhân viên phục vụ nở nụ cười mê người, mang đến một tách trà, cung kính hỏi.
- Được.
Phó tỉnh trưởng La thản nhiên đáp, sau đó quay sang nhìn Giang Khương:
- Giang Khương, cậu thử trà Long Tĩnh ở đây đi, cũng không tệ lắm.
- Vâng, cảm ơn Tỉnh trưởng.
Giang Khương mỉm cười gật đầu.
Nghe Phó tỉnh trưởng La hỏi Giang Khương, ánh mắt của người nhân viên phục vụ liền chuyển sang Giang Khương, hiện lên chút kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Vị tiên sinh này, xin hỏi anh muốn dùng món điểm tâm nào? Ở đây chúng tôi có món bánh xốp với lớp vỏ vàng, bánh ngọt Lăng Vân, còn có bánh quả hồng Phú Bình, rau câu Tương Đàm...
- Không cần đâu, cho món bánh xốp vỏ vàng là được.
Nhìn cô nhân viên phục vụ, Giang Khương khẽ nói.
- Vâng.
Cô nhân viên phục vụ vui vẻ gật đầu, sau đó nhìn thư ký Lý:
Nhìn ánh mắt như muốn ngập nước của đối phương, nếu không phải sau lưng còn có thư ký Lý, chắc hắn đã đưa khăn giấy cho cô gái ấy rồi.
Sau khi bước lên khoang thương gia trên máy bay, Giang Khương cũng không có quá nhiều vui mừng lẫn sợ hãi. Máy bay trong nước phần lớn không thể so sánh với máy bay quốc tế được, chỉ là chỗ ngồi thoải mái hơn mà thôi.
Đoạn đường không có chuyện gì xảy ra, cũng không có tình trạng tiếp viên hàng không hỏi vé...Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi xuống máy bay, Giang Khương vẫn phải giật mình, nắm chặt balo bước lên xe công vụ của văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô đến đón.
Lúc này, Phó tỉnh trưởng La cũng hạ thấp mình vài phần, không còn vẻ uy nghiêm như khi ở Sở Nam.
Bắc Kinh là trọng địa của quốc gia, chức vụ nhiều như chó thả rông ngoài đường. Phó tỉnh trưởng La chỉ là một cán bộ cấp Phó tỉnh, tất nhiên là không thể ngẩng cao
đầu quá mà đi ở chỗ này. Nói không chừng còn phải nịnh bợ một cán bộ nhỏ ở đây nữa đấy chứ.
Trước kia Giang Khương chưa từng đến Bắc Kinh. Lần này đến, quả thật có chút tò mò. Nhưng trên đường đi làm cho hắn có chút thất vọng. Bởi vì không khí bên ngoài khá u ám, cho dù là ngồi trong xe, hô hấp cũng có chút nặng nề.
- Lần này xem như đã biết Bắc Kinh là như thế nào rồi.
Giang Khương lắc đầu cười khổ.
- Đúng vậy, không khí và thời tiết ở Bắc Kinh hoàn toàn kém xa Sở Nam chúng ta. Nếu không phải có việc, tôi cũng chẳng muốn đến đây. Nếu cứ ở đây mãi, chắc phải đoản thọ mất hai năm.
- Nếu điều ông vào thủ đô làm chức Bộ trưởng nào đó, đừng nói là đoản thọ hai năm, cho dù là mười năm, ông cũng vội vàng nhào tới.
Xe chạy khoảng hai tiếng, mọi người mới đến văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô.
Phụ trách văn phòng tỉnh Sở Nam là một người đàn ông hói đầu, tiến lên cung kính mở cửa cho Phó tỉnh trưởng La.
Nhưng khi nhìn thấy Giang Khương bước xuống xe, ông ta cũng có chút kinh ngạc. Ông biết mặt con trai của Phó tỉnh trưởng La, nhưng người này rõ ràng không phải. Tuy vậy, ông cũng không dám tỏ vẻ quá kinh ngạc, mỉm cười vội vàng bước đến.
Tuy nói Phó tỉnh trưởng La chỉ xếp vị trí thứ ba ở tỉnh, nhưng với một Chủ nhiệm nho nhỏ như ông, ông cũng không dám có gì bất kính. Khi thấy Phó tỉnh trưởng La bước xuống xe, liền cung kính nói: