Hỗn loạn tưng bừng, không biết khi nào thì kết thúc.   

Một đám lão già đánh nhau mặt mũi bầm dập, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đột nhiên ngửa đầu phá lên cười.   

- Lão Hồ, mời khách.   

- Được, bữa cơm tối nay, Ngọc Lâu Đông, sáu bàn.   

- Không được, chúng tôi muốn ăn bào ngư vi cá.   

- Được, bào ngư vi cá, sáu bàn.   

- Lão Hồ, không nên ăn vi cá. Tôi thấy trên tivi nói vi cá đều bị làm giả. Mỗi người một phần bào ngư là được.   

- Người nào cũng phải có phần.   

Hồ lão nhìn đám lão đầu đang nghiến răng nghiến lợi xung quanh, mỉm cười thỏa mãn. Dù sao thì cũng là ganh tỵ, dùng thức ăn lấp đầy là được.   

Sau việc này, đừng nói là sáu bàn, cho dù bao hết tiệc rượu bằng vi cá cũng đáng giá. Con đường phía trước sẽ rộng mở. Trong lịch sử Sở Nam, có ai đã từng thấy cảnh sư phụ bị người ta đánh chỉ vì đố kỵ với đệ tử không?   

Nhìn hai mắt bốc hỏa của đám lão già trước mặt, Hồ lão biết, nếu hôm nay không chuẩn bị vài bàn rượu để hả giận cho họ, kết cục sẽ không tốt.   

Chậc chậc, nhìn bọn họ râu mép vểnh lên, mặt mũi bị đánh thành mắt gấu mèo, đáy lòng đám lão già này chính là vừa hâm mộ vừa ghen ghét.   

Hiệu trưởng Đào thấy tình huống rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại, vội vàng nói:   

- Được rồi, các vị đồng nghiệp, cuộc thi đấu hôm nay xem như kết thúc trọn vẹn. Xin các vị đến khách sạn dùng cơm. 2h chiều sẽ tiến hành tổng kết cuộc thi đấu và nghi thức tặng thưởng.   

Ăn cơm trưa xong, Giang Khương không hề nói đạo nghĩa mà bỏ sư phụ của mình chạy trốn. Bởi vì các lão đồng chí thật sự quá nhiệt tình, cứ kéo hắn hỏi đông hỏi tây, từ ngày sinh tháng đẻ đến học vấn, tình trạng hôn nhân. Chỉ thiếu điều còn chưa lôi tổ tổng nhà bạn gái của hắn ra hỏi mà thôi.   

Đương nhiên, cũng có một số lão giáo sư đại học Y Dược, ví dụ như giáo sư Phùng, ngoại trừ hỏi đông hỏi tây thì yêu cầu Giang Khương đến khoa Chấn thương chỉnh hình của bệnh viện số 1 làm việc.   

- Đùa gì thế? Muốn dò xét mình à? Không có cửa đâu.   

Cho nên, Giang Khương phủi mông chạy trốn, cho đến 2h chiều mới có mặt lần nữa.   

Giám đốc sở Bạch tất nhiên là cũng đến tham gia, nhưng nhìn hai người đi đằng trước ông, hai mắt mọi người đều sáng ngời.   

- Tỉnh trưởng Bạch, Tỉnh trưởng La.   

Một tràng pháo tay kịch liệt vang lên. Mọi người không tự chủ được mà đứng dậy, hưng phấn vỗ tay.   

Bao nhiêu năm rồi, chưa hề có một lãnh đạo tỉnh nào tham gia hội nghị trung y, ngoại trừ thời gian hoàng kim mười năm trước. Mười năm sau đó, đừng nói là hội nghị trung y, cho dù là hội nghị trong hệ thống Y tế cũng không có mặt người nào.   

Nhưng lần này, Tỉnh trưởng Bạch đích thân đến tham gia hội nghị bế mạc đại hội thi đấu trung y truyền thừa, thật sự là khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Mọi người đều không nghĩ ra lý do. Đối với Tỉnh trưởng Bạch mà nói, hoạt động cần ông tham gia rất nhiều. Mặc dù hệ thống Y tế cũng được xem là khá mạnh, nhưng trong toàn bộ tỉnh mà nói, một hội nghị bế mạc của một giải thi đấu ngay cả cọng lông cũng không bằng, làm sao có thể khiến Tỉnh trưởng Bạch bận trăm công nghìn việc tranh thủ thời  

gian đến tham dự được chứ?   

Điều này, không chỉ các lão y sư mà ngay cả Giám đốc sở Y tế Bạch đi đằng sau cũng cảm thấy nghi hoặc. Ông đột nhiên nhận được điện thoại của thư ký Tỉnh trưởng Bạch, hỏi có phải đang diễn ra cuộc thi trung y truyền thừa hay không. Sau khi nhận được câu trả lời, liền hỏi tình huống của cuộc thi như thế nào.   

Khi các tình huống có liên quan được xác nhận, hơn nữa biết được người đoạt được giải thưởng, không bao lâu sau, đối phương liền gọi điện thoại đến, nói Tỉnh trưởng Bạch sẽ đích thân đến tham gia hội nghị.   

Vừa mới từ Bắc Kinh trở về, Tỉnh trưởng La hiển nhiên cũng vội đến tham gia. Điều này càng khiến cho Giám đốc sở Bạch tràn đầy kinh nghi.   

Nên biết rằng, trong mấy năm qua, Tỉnh trưởng Bạch cũng có tham gia hội nghị của hệ thống Y tế một lần. Lần đó là thời kỳ nhạy cảm trong việc phòng chống căn bệnh truyền nhiễm lây lan cả nước. Còn lại tham gia nhiều nhất chính là Tỉnh trưởng La chủ quản Giáo dục Y tế.   

Về phần các lãnh đạo bệnh viện và các lão giáo sư của trường đại học, nhìn thấy hai lãnh đạo này, tròng mắt mở to, thiếu chút nữa té xuống.   

Đợi các lãnh đạo lên hết trên đài, các lão y sư bên dưới đài thấp giọng bàn tán, không biết lần này Tỉnh trưởng Bạch đến tham gia hội nghị là có chuyện gì?   

Chỉ có Giang Khương và Hồ lão là rõ được tình hình một chút. Hai người bình tĩnh ngồi tại chỗ. Bởi vì bọn họ nghĩ không ra lý do khác khiến Tỉnh trưởng Bạch đến tham gia đại hội.   

Nhưng trong mắt các lão y sư khác thì tình huống phức tạp hơn nhiều.   

Có phải là sau này tỉnh sẽ tập trung chú ý đến trung y nhiều hơn hay không?   

Có phải Tỉnh trưởng Bạch sẽ ủng hộ cho trung y nhiều hơn hay không?   

Dưới sự đoán mò của mọi người, các lãnh đạo đều đã an tọa. Lúc này giám đốc Sở Bạch mới tiến hành vỗ tay lần nữa, hoan nghênh hai vị Tỉnh trưởng đến tham gia.   

Sau đó chính là tặng thưởng, do Phó tỉnh trưởng La và Tỉnh trưởng Bạch đích thân trao thưởng. Điều này làm cho các bác sĩ trẻ được lên đài nhận thưởng cảm thấy hưng phấn. Ngay cả sư phụ của từng người cũng cảm thấy hãnh diện lây.   

Nhưng khi gọi tên Trương Dương, vẫn không thấy có ai lên đài nhận thưởng. Lúc này mọi người mới nhớ đến trong bữa cơm trưa đã không thấy hai thầy trò lão Trương. Xem ra là đã quá mất mặt, không thể ở lại chỗ này. Ngay cả phần thưởng cũng không thèm lấy mà đã bỏ đi.   

Giám đốc Sở Bạch thấy người dành được vị trí thứ hai không có mặt, ánh mắt liền lạnh lại, sau đó vội vàng chuyển chủ đề:   

- Nếu người đoạt giải nhì không có ở đây, vậy chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh quán quân lần này của chúng ta, bác sĩ ưu tú nhất, bác sĩ Giang Khương.   

Ưu tú nhất.   

Đối với cụm từ này, không ai có thể phản đối. Sau sự kiện Trương Dương làm náo, biểu hiện năng lực của Giang Khương khiến cho các lão y sư không còn nghi ngờ gì.   

Nếu có người nhảy ra nghi ngờ, chỉ sợ các lão y sư Cốt khoa sẽ nhảy ra đánh cho một trận cha mẹ nhận không ra.   

Nhìn hai vị lãnh đạo đang mỉm cười trên đài, đặc biệt là ánh mắt chờ mong của Phó tỉnh trưởng La, trong lòng Giang Khương có chút động, sau đó chậm rãi bước lên đài.   

Nhìn gương mặt anh tuấn, bình tĩnh và tự tin kia, Tỉnh trưởng Bạch vui mừng vỗ vai Giang Khương, sau đó tiếp nhận giấy chứng nhận và phong bì tiền thưởng đưa qua cho Giang Khương, bắt tay theo lệ, cười nói:   

- Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.   

- Cảm ơn Tỉnh trưởng.   

Giang Khương cũng không tự đắc, gật đầu cảm ơn.   

- Hai ngày không thấy cậu, lão thái thái nhắc cậu mấy lần. Tối nay, nếu không có việc gì, nhất định phải đến gặp bà đấy nhé.   

Tỉnh trưởng Bạch cũng không kiêng kỵ, cười nói.   

- Vâng, tối nay tôi nhất định sẽ đến.   

Giang Khương gật đầu đồng ý, lúc này mới xuống đài.   

Mặc dù hai người chỉ nói vài câu ngắn ngủi với nhau, nhưng Giám đốc sở Bạch ở bên cạnh nghe thấy liền mở to mắt. Ông vẫn cho rằng Giang Khương có quan hệ với Phó tỉnh trưởng La, nhưng lại không biết Giang Khương cũng có quan hệ mật thiết với Tỉnh trưởng Bạch như vậy.   

Trong lòng liền hiểu ra, khó trách Tỉnh trưởng Bạch lại đích thân đến tham gia một nghi thức bế mạc không tính là quan trọng này.   

Các lão y sư dưới đài, mặc dù không nghe được hai người đang nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt thân cận của Tỉnh trưởng Bạch, còn có động tác tùy ý của Giang Khương, dường như quan hệ giữa vị bác sĩ Tiểu Giang và lão đại của Sở Nam không tính là cạn.   

Nghĩ đến đây, mọi người đều nhất tề cảm thán:   

- Tiền đồ vô lượng. Năng lực của bác sĩ Tiểu Giang đã mạnh như vậy, quan hệ với lãnh đạo lại rất mật thiết, sau này tiền đồ tuyệt đối là một mảnh quang minh.   

- Giang Khương thật là lợi hại.   

Từ Ngang hâm mộ nhìn Giang Khương trên đài.   

- Sau này không có việc gì thì qua lại với cậu ta nhiều hơn chút.   

Sư phụ ở bên cạnh thấp giọng nói. Lần này, Từ Ngang không lọt vào top 3, không có tư cách đến làm việc tại bệnh viện tỉnh, nhưng nếu có quan hệ với Giang Khương, với mối quan hệ giữa hắn và lãnh đạo, sau này nói không chừng sẽ giúp đỡ được Từ Ngang vào làm việc tại bệnh viện tỉnh.   

- Con biết rồi, sư phụ.   

Đối với lời dặn dò của sư phụ, Từ Ngang một chút cũng không từ chối. Ấn tượng của y đối với Giang Khương không tệ. Mặc dù đối phương lợi hại hơn y rất nhiều, nhưng Giang Khương lại không hề làm giá, có thể ở chung được.   

Sau khi nghi thức chấm dứt, vốn sẽ do Tỉnh trưởng La đọc lời tổng kết chúc mừng, hiện tại đổi lại là Tỉnh trưởng Bạch.   

Tỉnh trưởng Bạch tất nhiên là chúc mừng và khẳng định sự tiến bộ của sự nghiệp trung y, đồng thời yêu cầu các lão y sư đang ngồi ở đây tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp này, bồi dưỡng càng nhiều hơn nữa những nhân tài về Trung y, làm ra những cống hiến to lớn cho nền y học nước nhà. Đồng thời tỏ thái độ sẽ đưa ra một loạt những kế hoạch trợ giúp trung y của tỉnh Sở Nam tiến thêm một bước phát triển.   

Nghe Tỉnh trưởng Bạch nói, những lão y sư dưới đài vô cùng hưng phấn. Đây chính là lần đầu tiên trong nhiều năm tỉnh tỏ thái độ ủng hộ Trung y phát triển. Như vậy, những năm sau này, sự nghiệp Trung y tỉnh sẽ càng tiến thêm một bước phát triển mới.   

Sau khi hội nghị chấm dứt, các đồng chí lãnh đạo đều hộ tống hai lãnh đạo tỉnh rời đi, nhưng Phó tỉnh trưởng La lại đến trước mặt Giang Khương, cười nói:   

- Giang Khương, tôi hy vọng hai ngày tới cậu sẽ tranh thủ thời gian cùng tôi đến Bắc Kinh một chuyến.   

- Rốt cuộc cũng đến rồi.   

Giang Khương thầm nghĩ, sau đó gật đầu:   

- Vâng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play