Nghe sự hưng phấn trong lời nói của Hải Bác, còn có giọng điệu quen thuộc, hình ảnh của những người thân quen lại hiện ra trước mắt Giang Khương. Trong lòng Giang Khương dâng lên một sự ấm áp, sau đó nói:   

- Cảm ơn Hải Bác, cảm ơn mọi người.   

- Giang, cậu khách sáo với tôi làm gì? Năm đó, nếu không nhờ có cậu cứu Enie, tôi đã sớm xấu hổ mà chết rồi.   

Nói đến đây, Hải Bác liền cười:   

- Enie cũng khóc vì cậu mấy lần, có cần tôi đem tin tức cậu còn sống nói cho cô ấy biết không?   

- Đừng, Hải Bác. Tiểu đội Cô Lăng của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, không được tiết lộ tin tức tôi vẫn còn sống.   

Giang Khương thấp giọng nói.   

- Được rồi.   

Hải Bác cười nói:   

- Giang Khương, cậu đang ở Hoa Hạ, nếu như tôi có thời gian, tôi sẽ đến Hoa Hạ tìm cậu.   

- Được, nhưng nhớ là không được nói cho người khác biết. Nếu sau này có cơ hội, hãy nói cho Enie.   

Giang Khương gật đầu nói.   

- Tôi đã gửi văn kiện đi. Tin nhắn cũng đã gửi luôn rồi. Tôi nghĩ bây giờ hẳn ông ta đã nhận được.   

- Cảm ơn, hẹn gặp lại.   

Cúp điện thoại, Giang Khương xoay người, liền nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Từ Thanh Linh.   

- Có chuyện gì vậy?   

Giang Khương cười hỏi.   

Từ Thanh Linh cười nói:   

- Giang Khương, em thật có chút không hiểu được anh. Ba năm qua, anh thật sự thay đổi rất nhiều. Tiếng Anh cũng rất tốt. Xem ra mấy năm qua anh đúng thật là lăn lộn ở nước ngoài.   

Giang Khương cười nói:   

- Đúng vậy, tôi cũng nên sớm nói cho em biết.   

Ánh mắt Từ Thanh Linh hiện lên chút cảm khái. Bây giờ Giang Khương ưu tú như vậy, không nhất định sẽ còn là của cô nữa.   

Thư ký Trương vừa lo lắng gọi điện thoại cho phòng quản trị mạng, vừa khẩn trương nhìn đoạn video trước mặt.   

Trong đoạn video hiện lên hình ảnh trong phòng 1608 hôm đó. Nhìn tình huống trong phòng, một cô gái nằm mê man trên giường, còn Dương Thiếu Cát và Lưu Thi thì ngồi dưới đất. Lưu Ba còn phẫn nộ chỉ trích Dương Thiếu Cát.   

Mồ hôi trên trán thư ký Trương bắt đầu rịn ra.   

Thư ký Trương biết rất rõ, cảnh sát không thể có được đoạn băng này. Rất rõ ràng là do Giang Khương quay lại.   

Nhưng điều khiến y khẩn trương không phải là đoạn video này, mà là nó xuất hiện trên màn hình máy tính của y. Y có thể khẳng định, mười phút trước y vẫn không hề thấy nó, nhưng sau khi nhận được một cuộc điện thoại không hề có số gọi đến, y liền nhìn thấy nó chễm chệ trên màn hình máy tính ngay.   

Máy tính phòng làm việc của Tỉnh trưởng tỉnh Sở Nam, bức tường lửa có bao nhiêu là chắc chắn, nhưng lại có người lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào, truyền đến một đoạn video nặng gần trăm mb. Phương pháp của đối phương có thể nói là khá đáng sợ.   

Nhưng đáng sợ cũng không phải là đoạn video này. Theo như lời nói của đối phương, nếu có người không vui, đoạn video sẽ được truyền đến nhiều trang web, đồng thời đưa luôn cả thông tin về những nhân vật, thời điểm và những người có liên quan đến đoạn video.   

Đối với thủ đoạn như vậy của đối phương, thư ký Trương có chút khẩn trương. Có thể xâm nhập vào mạng lưới máy tính của chính quyền tỉnh, vậy thì còn có trang web nào không thể vào? Còn có thứ đồ nào không thể phát?   

Nghĩ đến đây, trong lòng thư ký Trương đối với tên tiểu tử tên Giang Khương có chút sợ hãi. Nếu đối phương không có quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch thì mặc kệ có thu được chứng cứ hay không, trực tiếp cho người bắt luôn.   

Nhưng bây giờ, đằng sau đối phương có Tỉnh trưởng Bạch chống lưng, phương pháp đó khẳng định không thực hiện được. Trừ phi là có chứng cứ xác thực, nhưng thư ký Trương biết rất rõ, có thể làm được đến bước này, người như vậy tuyệt đối không đơn giản, sẽ không bao giờ lưu lại chứng cứ cho người khác.   

Cho nên, thư ký Trương hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cho rằng mặc dù sắp tới Phó tỉnh trưởng Dương cũng sẽ được điều đi, nhưng tốt nhất là không nên làm ra bất cứ chuyện có ảnh hưởng nào. Tuy nói không có khả năng lật đổ được tỉnh trưởng nhưng cũng vẫn để lại thương tích.   

Nghĩ đến đây, thư ký Trương chần chừ một chút rồi thu lại đoạn video kia, sau đó bước vào phòng làm việc của Tỉnh trưởng Dương.  

Cạch.   

Sau khi xem xong đoạn video, cộng thêm nghe thư ký Dương giải thích, Phó tỉnh trưởng Dương ném văng cái tách trà làm bằng bạch ngọc xuống đất, sau đó thở hắt ra.   

Cả đời Dương Nhị ông lúc nào bị người ta uy hiếp như vậy? Hơn nữa đối phương còn là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa.   

- Gọi cái đám phế vật kia, nhất định phải kiểm tra lại độ an toàn của mạng lưới internet một lần nữa.   

Qua một lúc lâu, hô hấp của Phó tỉnh trưởng Dương mới dần dần ổn định lại, nói với thư ký Trương:   

- Mau chuyển cho tên tiểu tử đó một vạn đồng. Nếu nó còn không hài lòng, cứ lấy trở về.   

- Vâng, tỉnh trưởng.   

Nhìn gương mặt lạnh lùng của thư ký Trương, còn có một xấp tiền đẩy qua, Giang Khương nhún vai, sau đó nhìn một vạn đồng, cười nói:   

- Phó tỉnh trưởng Dương thật nhỏ mọn.   

- Không cần thì trả lại cho tôi.   

Thấy biểu hiện lạnh nhạt của đối phương, thư ký Trương chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn khuất. Đường đường là thư ký của Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh, là cán bộ cao cấp, lại không được tên tiểu tử kia để vào mắt.   

- Cần, tại sao lại không cần chứ? Một vạn ít nhất cũng chi trả đủ tiền thuốc. Còn về phần các chi phí khác, phải nhìn vào Phó tỉnh trưởng Dương sắp lên chức sẽ xử lý như thế nào.   

Giang Khương khẽ cười nói:   

- Được rồi, thư ký Trương, tôi không tiễn.   

- Hừ.   

Nghe được lời nói của đối phương, dường như đã biết được chuyện Phó tỉnh trưởng Dương sắp lên chức, vì thế mới dám xảo ngôn. Mặc dù trong lòng thư ký Trương rất tức giận, nhưng không thể không bội phục.   

Thấy thư ký Trương phất tay bỏ đi, Từ Thanh Linh bội phục nhìn Giang Khương, cảm thấy không hiểu tại sao Giang Khương lại có thể đoán chính xác Phó tỉnh trưởng Dương sẽ bồi thường một vạn đồng.   

- Nào, cầm đi, chúng ta đã có tiền viện phí rồi đấy.   

Giang Khương cười tủm tỉm đưa một vạn đồng cho Từ Thanh Linh.   

- Giang Khương, anh cầm lấy đi. Tiền viện phí này cũng là do anh lấy được mà.   

Nhìn Giang Khương đưa tới một xấp tiền, Từ Thanh Linh vội vàng đẩy lại.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Không sao đâu. Em cứ cầm lấy trước, lát nữa sẽ có người đưa thêm tiền cho em.   

- Sao? Còn có người mang tiền đến nữa à?   

Từ Thanh Linh hoàn toàn bị kinh sợ.   

Sự thật chứng minh, lời nói của Giang Khương không sai. Thư ký của Phó thị trưởng Lưu cũng đã chạy đến, nhưng thái độ của y thì tốt hơn so với thư ký Trương rất nhiều.   

- Bác...bác sĩ Giang, xin chào. Đây là tiền viện phí và tiền bồi dưỡng cho Từ tiểu thư. Xin thông cảm nhiều hơn.   

Nhìn vẻ mặt cẩn thận, tất cung tất kính đưa qua một phong bì đo đỏ rồi mới lui ra ngoài của thư ký Phó thị trưởng Lưu, đợi Giang Khương mở phong bì ra, Từ Thanh Linh há to miệng không khép lại được. Bên trong là một xấp tiền rất dày, ít nhất phải có đến bốn năm vạn.   

Giang Khương này cũng quá lợi hại đi. Hồi sáng, đối phương còn hò hét muốn bắt Giang Khương đi, nhưng chỉ qua mấy tiếng, thái độ liền thay đổi, đàng hoàng mang tiền viện phí đến cho Giang Khương.   

Giang Khương mỉm cười, sau đó phe phẩy xấp tiền trong tay, quay sang nhìn Từ Thanh Linh, cười nói:   

- Nào, không tệ, đây không chỉ là tiền viện phí mà còn có tiền dưỡng bệnh, tiền tổn thất tinh thần...   

- Giang Khương, không tốt đâu. Làm sao có thể bắt bọn họ bồi thường nhiều như vậy?   

Nhìn xấp tiền dày cộm trong tay Giang Khương, Từ Thanh Linh có chút bất an, nói.   

Nghe được lời này, Giang Khương lắc đầu cười nói:   

- Yên tâm đi, Thanh Linh, tiền này đáng được nhận. Hơn nữa, đối với các đồng chí lãnh đạo, đó chỉ là số tiền nhỏ, không tổn thất bao nhiêu đâu. Chúng ta vẫn nên nhận lấy.   

- Nhưng mà cũng nhiều quá.   

Nghe Giang Khương nói, Từ Thanh Linh mới thoáng yên tâm hơn.   

- Nào, đưa số thẻ cho tôi, tôi sẽ chuyển vào cho em ngay.   

Giang Khương nói.   

- Giang Khương, em không dùng hết đâu. Anh cứ giữ lấy.   

Từ Thanh Linh vội vã nói.   

Giang Khương lắc đầu:   

- Ngốc, đây là tiền bọn họ bồi thường cho em. Tôi giữ làm cái gì. Bây giờ em còn đi học, sau này còn cần phải nghiên cứu, thực tập, chi phí cũng không ít. Cầm lấy đi, sau này cũng có thể giúp cho cô chú giảm bớt gánh nặng.   

- Nhưng mà...   

Không đợi Từ Thanh Linh nói xong, Giang Khương đã cắt ngang:   

- Không nhưng nhị gì hết, cứ cầm đi.   

Xế chiều, lấy được số tài khoản, Giang Khương ra ngân hàng chuyển tiền. Nhìn theo bóng lưng của Giang Khương, trong lòng Từ Thanh Linh vẫn nghi hoặc không thôi, không biết tại sao cả Phó tỉnh trưởng Dương và thị trưởng Lưu đều phải cúi đầu trước hắn.   

Sáng hôm sau, thư ký Triệu mang theo một giỏ hoa quả đến, khách khí nói vài câu bảo rằng chịu sự ủy thác của Tỉnh trưởng Bạch đến thăm cô, sự nghi hoặc trong lòng Từ Thanh Linh mới giảm bớt vài phần.   

Cô không rõ Giang Khương quan hệ như thế nào với lãnh đạo số một của Sở Nam, ngay cả thư ký của ông cũng đến thăm cô. Nhưng nhờ vậy mà cô yên tâm hơn. Có người đó đằng sau, khó trách Giang Khương lại không hề lo lắng.   

Chỉ là Từ Thanh Linh vẫn không rõ ràng cho lắm, nguyên nhân khiến Giang Khương không hề lo lắng chỉ là nhờ Tỉnh trưởng Bạch hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play