Thấy biểu hiện của đối phương, gương mặt Trương Du Chánh hiện lên sự bất đắc dĩ. Mặc dù y có ý định kết giao với anh Ba, nhưng trong tình huống này, y như thế nào cũng không bắt buộc Từ Thanh Linh được.
Bây giờ cũng không còn cách nào khác, y chỉ có thể ngửa đầu uống hết ly rượu, sau đó tiếp nhận hai ly đối phương đưa sang, cuống quýt uống cho xong.
- Du Chánh thật là sảng khoái, đúng là anh em tốt.
Anh Ba nhìn về phía Từ Thanh Linh, cười nói:
- Thanh Linh, cái này là dành cho nam, còn em thì uống một ly thôi.
Từ Thanh Linh vốn đã chuẩn bị xong. Nếu đối phương phạt cô ba ly, cô quyết sẽ không uống. Nhưng anh Ba chỉ bắt cô uống một ly, bất đắc dĩ liền cau mày, cười nói:
- Anh Ba, tửu lượng của tôi không tốt. Tôi có thể chỉ uống một ly này được không?
- Được rồi, Thanh Linh, em cứ uống hết ly này đi, tôi tuyệt không bắt em uống nữa.
Anh Ba mỉm cười, nói.
Nghe đối phương đã đồng ý, Từ Thanh Linh thoáng thả lỏng tinh thần, tiếp nhận ly rượu, nhắm mắt uống xuống, cố nén cái vị khiến cho người ta buồn nôn kia.
- Học muội Thanh Linh quả nhiên cũng hào sảng.
Anh Ba mỉm cười vỗ tay.
- Anh Ba quá khen rồi.
Từ Thanh Linh mỉm cười nói.
Từ Thanh Linh cũng mỉm cười, nhưng đã sớm cảm thấy choáng váng đầu óc. Lúc này Cát thiếu bên cạnh lại bắt đầu nâng ly mời hai người uống rượu.
Cát thiếu kính rượu, mặc dù cảm thấy bất đắc dĩ nhưng Trương Du Chánh cũng đành phải uống. Lại bị uống thêm ba ly nữa.
Sau khi Trương Du Chánh uống cạn ba ly, Cát thiếu liền mỉm cười nói với Từ Thanh Linh:
- Thanh Linh tiểu thư?
Từ Thanh Linh vội vàng thoái thác:
- Cát thiếu, anh Ba vừa rồi đã đồng ý cho tôi không uống rượu nữa.
Anh Ba vội vàng cười nói:
- Thanh Linh, anh Ba không bắt em uống rượu, nhưng Cát thiếu mời em, em cũng nên cân nhắc lại chứ?
Nhìn ý cười trên gương mặt vị anh Ba này, Từ Thanh Linh cười khổ, hiểu ra vừa nãy cô bị người này hãm hại. Trong tình huống như thế này, cô không còn cách nào khác.
Quay sang nhìn Cát thiếu, nhìn nụ cười của y, Từ Thanh Linh biết nếu cô không uống, chỉ sợ vị Cát thiếu sẽ trở mặt. Cái khác không quan trọng, quan trọng chính là thể diện.
Đành tiếp nhận ly rượu, nói:
- Cát thiếu, tôi chỉ có thể uống được một ly này nữa thôi.
Thấy Từ Thanh Linh cầm ly rượu trong tay nhưng không uống, Cát thiếu cười nói:
- Được, Thanh Linh tiểu thử uống hết ly rượu này, tôi sẽ không mời nữa. Cô sẽ hát cho chúng tôi nghe chứ?
Thấy Cát thiếu đồng ý, Từ Thanh Linh nghiến răng uống ly rượu xuống bụng.
Sau khi Từ Thanh Linh uống xong ly rượu, Cát thiếu quả nhiên không mời cô uống nữa, bắt đầu mời cô hát.
Mặc dù cảm thấy có chút choáng váng, nhưng Từ Thanh Linh vẫn cố gắng chống đỡ, cho rằng hát xong bài này, cô có thể về nhà.
Sau khi hát xong một bài “Thần thoại”, Từ Thanh Linh ngồi xuống nhìn Trương Du Chánh một bên. Trương Du Chánh lúc này đã uống khá nhiều, người cũng không còn tỉnh táo. Từ Thanh Linh vội vàng đẩy Trương Du Chánh, muốn Trương Du Chánh đứng dậy ra về.
Cát thiếu thấy Từ Thanh Linh vẫn còn tỉnh táo, khẽ cau mày, quay sang liếc mắt nhìn anh Ba.
Ba thiếu nhìn ánh mắt này, liền lĩnh hội được ý tứ trong đó, sau đó cầm chai rượu rót cho mỗi người một ly. Khi nhìn sang Trương Du Chánh và Từ Thanh Linh, thấy hai người đã có chút mơ hồ, cũng không chú ý đến, bàn tay liền có chút giật giật.
Lúc này, Trương Du Chánh bị Từ Thanh Linh đẩy, biết mình không thể uống được nữa, liền vội vàng ngồi dậy:
- Cát...Cát thiếu, chúng tôi thật sự không thể uống được nữa.
- Này, Du Chánh, chúng ta cùng nhau uống thêm một ly nữa, uống xong ly rượu này, lại hát thêm một bài rồi ra về.
Cát thiếu cười nói:
- Thế ly rượu này của tôi, mọi người có muốn uống hay không?
Dựa theo quy củ của Sở Nam, khi sắp tan tiệc, tất cả mọi người đều uống một ly rượu cuối cùng. Trương Du Chánh bất đắc dĩ, đành phải cầm ly rượu lên.
Từ Thanh Linh hiển nhiên cũng biết quy củ này, chỉ là cô thật sự không muốn uống, đang định thoái thác, Cát thiếu liền cười nói:
- Thanh Linh học muội, hôm nay tôi cũng chỉ mời em hai ly rượu, cũng đừng phá hỏng quy củ chứ.
Thấy ánh mắt có chút không hài lòng của Cát thiếu, Từ Thanh Linh cũng đành cắn răng bưng ly rượu lên. Cô nghĩ uống thêm một ly rượu này hẳn cũng không có vấn đề gì, lập tức bưng ly rượu uống cạn.
- Thật sảng khoái.
Sau khi mọi người uống hết rượu, Cát thiếu lại cầm micro hát một bài. Mặc dù Từ Thanh Linh có chút buồn nôn, nhưng cũng đành kiên nhẫn chờ.
Nhưng cô cũng không chờ được Cát thiếu hát xong bài hát, chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, sau đó cả người chậm rãi ngã xuống ghế salon.
Trương Du Chánh cũng không tỉnh táo lắm, cũng đang dựa vào ghế salon mơ mơ màng màng, không phát hiện ra Từ Thanh Linh có chút khác thường, chỉ có anh Ba bên cạnh nhìn thấy Từ Thanh Linh đột nhiên ngã xuống ghế salon, không khỏi đắc ý cười.
Đợi Cát thiếu hát xong bài hát, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười, rồi nhìn Trương Du Chánh đang dựa lưng vào ghế mơ màng. Hai người bước đến bên cạnh ghế salon, đem Từ Thanh Linh đang mê man xoay người rời đi.
Mơ màng, Trương Du Chánh nhìn đám người rời khỏi phòng bao, lúc này mới cảm giác không ổn, cố sức ngồi dậy, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân không có lực, lại ngã xuống ghế salon lần nữa.
Y đổ mồ hôi toàn thân, biết Cát thiếu và anh Ba đã mang Từ Thanh Linh đi. Bình thường y rất ít khi qua lại với Ba ca, hôm nay đột nhiên mời y ăn cơm, lại còn cố ý mời Từ Thanh Linh đi cùng. Nghĩ đến đây, Trương Du Chánh hận không thể cho mình một bạt tai. Chỉ là lúc này ngay cả khí lực đứng lên y cũng không có.
Trương Du Chánh khóc không ra nước mắt, đột nhiên nhớ đến một người, vội vàng móc điện thoại ra, âm thầm cảm thấy may mắn, vì sau buổi văn nghệ y đã lưu lại số điện thoại của hắn. Lúc này chỉ có thể gọi cho hắn thử xem.
Giang Khương và Hồ lão đã khám lại cho lão thái thái và Bạch phu nhân xong. Bạch phu nhân được Giang Khương châm cứu, uống ba ngày thuốc, tần suất tái phát đã giảm hơn trước rất nhiều.
Đã tin tưởng, bà lại nhờ Giang Khương kê thêm thuốc, sau đó để cho Giang Khương châm cứu thêm một lần.
Khi Giang Khương đang châm cứu, Tỉnh trưởng Bạch nhìn cây ngân châm dài 10cm châm vào đầu vợ mình, trong lòng cũng cảm thấy sợ. Nhưng ông là một Tỉnh trưởng, cho dù có khẩn trương, nhưng biết Giang Khương lần trước đã châm cứu qua một lần cho vợ của mình, hơn nữa cũng đã nghe thư ký nói qua tình huống, lúc này xem như cũng bình tĩnh hơn.
Quả nhiên, sau khi được Giang Khương châm cứu xong, tinh thần của Bạch phu nhân vẫn tỉnh táo như cũ, không hề có bất kỳ điều gì dị thường, cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức tò mò hỏi thủ pháp thần kỳ này.
Nghe Tỉnh trưởng hỏi, tuy thời gian cũng đã muộn rồi, nhưng hai người vẫn ngồi lại giải thích cho Tỉnh trưởng nghe.
Tỉnh trưởng Bạch rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngắt lời hỏi vài câu. Đang đến đoạn đặc sắc, đột nhiên điện thoại di động của Giang Khương vang lên.
Lập tức Giang Khương mỉm cười xin lỗi Tỉnh trưởng, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại. Chỉ là hắn nhận thấy đây là một dãy số lạ.
Giang Khương cau mày, nhưng vẫn nhấn nút nghe.
Khi hắn vừa mới nghe, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng, có chút không rõ:
- Là Giang Khương phải không?
- Vâng, tôi là Giang Khương. Anh là...?
Giang Khương thấp giọng hỏi.
- Tôi là Trương Du Chánh. Giang Khương, không ổn rồi, Thanh Linh bị người ta mang đi rồi.
Nghe xong, Giang Khương sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Cậu nói cái gì? Thanh Linh bị làm sao?
Giang Khương lớn tiếng kêu lên khiến cho Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch cũng ngạc nhiên nhìn sang.
Lúc này Giang Khương cũng thấy mình thất thố, vội vàng thấp giọng hỏi:
- Cậu nói lại cho rõ, chuyện gì đã xảy ra?
Nghe Trương Du Chánh lắp bắp đem chuyện vừa xảy ra nói qua môt lần, sắc mặt Giang Khương trầm xuống, nói:
- Được, tôi lập tức đến đó ngay, cậu chờ ở đó.
Mặc dù Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch đang nói chuyện với nhau, nhưng hai người cũng chú ý đến sắc mặt của Giang Khương. Hồ lão lâu như vậy mới thấy được đồ đệ lúc nào cũng bình tĩnh của mình lại có biểu hiện như thế, sợ rằng đã có chuyện lớn xảy ra, lập tức hỏi:
- Giang Khương, có chuyện gì vậy?
Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn Tỉnh trưởng Bạch một cái, rồi quay sang nói với Hồ lão:
- Sư phụ, một người bạn của con xảy ra chuyện, con có thể đi ngay được không?
- Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Nếu vậy thì đi nhanh đi. Có việc gì thì cứ gọi cho ta.
Thấy Giang Khương lo âu như vậy, Hồ lão cũng không hỏi nhiều, vội vàng gật đầu.
- Tỉnh trưởng, xin lỗi, tôi có việc xin phép đi trước.
Giang Khương cũng vội vàng nói với Tỉnh trưởng Bạch.
Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười gật đầu:
- Không sao, nếu bác sĩ Giang có việc thì cứ đi. Có cần Tiểu Triệu đưa cậu đi không?
- Không cần, không cần, tôi tự mình đi là được rồi.
Giang Khương mỉm cười, sau đó vội vàng xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT