Đông Nguyên là một trường đại học rất có danh tiếng. Sinh viên rất nhiều, hiển nhiên là không thiếu mỹ nữ.
Mỹ nữ nổi danh trong các khoa cũng không ít. Hàng năm đều có một bảng đề danh các hoa hậu giảng đường mới, nhưng người thật sự nổi danh lại không nhiều. Dù sao thì cũng vẫn là do sinh viên quá đông.
Trong các nữ sinh, nếu bàn về vị trí số 1, nhất định phải kể đến Hội phó hội sinh viên, Tuyên Tử Nguyệt.
Mà nữ sinh Từ Thanh Linh dĩ nhiên là không thiếu trong bảng danh sách này. Hơn nữa trong bốn năm qua vẫn không hề có bạn trai, càng khiến cho cô nổi tiếng hơn.
Cho nên, mặc dù ba người chỉ mới đứng với nhau chưa được năm phút, nhưng nữ thần băng giá Tuyên Tử Nguyệt lại đột nhiên nở nụ cười sáng lạng, còn Từ Thanh Linh lại mỉm cười nhu thuận, khiến cho ánh mắt của tất cả đám nam sinh trong căn tin đều phải tập trung lại.
- Giang Khương, trợ giảng môn Trung y lâm sàng.
- Ừm, chính là anh ta. Bạn gái của anh ta không phải Lý Tiểu Vũ sao?
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ban đầu tôi tận mắt nhìn thấy anh ta vì cứu Lý Tiểu Vũ mà đâm mình một dao.
- Cũng chẳng có gì kỳ quái. Nếu cho tôi chọn, tôi cũng chọn Tuyên Tử Nguyệt.
- Phì, cậu mà biết cái gì? Lý Tiểu Vũ đáng yêu hơn so với nữ thần băng giá Tuyên Tử Nguyệt nhiều.
- Tôi thì thấy Từ Thanh Linh tốt hơn, vừa xinh đẹp lại ôn nhu, vừa có sự thuần thục như Tuyên Tử Nguyệt, lại có sự thanh thuần của Lý Tiểu Vũ.
Trong lúc các nam sinh đang bàn luận với nhau, ánh mắt của các nữ sinh bên cạnh đều nhìn chằm chằm Giang Khương. Lần đó hắn đâm mình một dao, máu tươi vẩy ra, khiến cho các cô hâm mộ Lý Tiểu Vũ không thôi. Nhưng trước mắt...Chẳng lẽ sắp tới cặp đôi vốn đang được lưu truyền ở trường Đông Nguyên sẽ tan biến sao?
- Ngay cả Giang Khương cũng thay đổi. Trên đời này còn có đàn ông nào có thể dựa vào chứ?
Một nữ sinh tức giận trừng mắt nhìn đám nam sinh xung quanh, giống như những người này đã làm hư Giang Khương vậy.
Đám nam sinh đột nhiên cảm nhận được ánh mắt hung ác của những nữ sinh xung quanh, tóc gáy dựng thẳng lên, trong lòng không rõ mấy cô gái này bị chạm dây thần kinh nào rồi, tại sao nhìn bọn họ bằng ánh mắt hung ác như vậy?
Giang Khương ngược lại vẫn rất bình tĩnh, dùng muỗng múc cơm, không nhanh không chậm thưởng thức.
- Mùi vị không tệ.
Giang Khương ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Linh phía đối diện, mỉm cười nói.
Nghe Giang Khương nói, Từ Thanh Linh cũng ngừng ăn, thấy Giang Khương đã ăn hết nửa dĩa, liền gật đầu cười nói:
- Bây giờ anh ăn có vẻ nhiều hơn trước kia.
Khóe miệng Giang Khương có chút nhếch lên, cầm lấy lon Pepsi nhấp một ngụm. Mùi vị quen thuộc, rồi lại nhìn cô gái quen thuộc trước mắt, dường như nhớ lại cảm giác mấy năm trước.
Rất nhanh kỷ niệm chín mươi lăm năm ngày thành lập trường Đông Nguyên đã đến. Không khí hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Chiêng trống vang trời, cờ bay phấp phới, người người tấp nập.
Mặc dù đã gần bắt đầu mùa đông, nhưng không khí của ngày hôm đó rất thoáng đãng, mát mẻ. Hơn nữa ngoài sân vận động cũng tránh gió, cho nên mọi người cũng cảm thấy không lạnh chút nào.
Hồ lão là giáo sư thâm niên của trường, cũng nhận được lời mời tham gia nghi thức chúc mừng, còn Giang Khương thì lại bị Hồ lão kéo đi xem náo nhiệt.
Nghi thức chúc mừng rất hoành tráng. Là trường đại học trọng điểm trong cả nước, không chỉ Bộ giáo dục phái một Phó bộ trưởng đến tham gia, mà một vị lãnh đạo nào đó cũng đích thân trở về chúc mừng trường cũ của mình.
Bởi vì có vị lãnh đạo này đến, tỉnh Sở Nam cũng an bài Phó tỉnh trưởng thường vụ và Phó tỉnh trưởng được phân công quản lý mảng giáo dục tỉnh cùng đến tham gia. Kết quả, đến cuối cùng, Tỉnh trưởng Bạch Nghi Tân lại thay Phó tỉnh trưởng thường vụ đến tham gia ngày thành lập trường.
Các lãnh đạo an vị trên đài lãnh đạo, sau đó là đến các giáo sư cũ và mới. Giang Khương tất nhiên là không có tư cách ngồi ở đây, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Hồ lão đang ngồi thảnh thơi ở chính giữa, sau đó tự mình tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, không hứng thú nhìn các lãnh đạo đang đọc bài phát biểu trên đài, rồi lại cùng mọi người vỗ tay hoan hô.
Cũng may, mặt trời hôm nay không quá chói chang, ngồi phơi nắng ngoài sân vận động cũng không đến nỗi tệ cho lắm.
Đương nhiên, mặc dù Giang Khương không phải ngồi ở hàng ghế chính giữa, mà ngồi giữa một đám giáo viên của trường, nhưng thoạt nhìn hắn vẫn giống như một sinh viên hơn. Những giáo viên bên cạnh không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, không biết tại sao một sinh viên như hắn lại ngồi ở chỗ này?
Nhìn thấy ánh mắt quái lạ của các giáo viên khác, Giang Khương vẫn tỏ ra bình tĩnh, nheo mắt miễn cưỡng phơi mặt dưới ánh nắng mặt trời. Khó có được nửa ngày nhàn nhã, không hưởng thụ thì còn làm cái gì nữa.
Trong lúc Giang Khương đang mơ màng phơi nắng, hắn bị một thanh âm huyên náo đánh thức. Thì ra là bài phát biểu của các lãnh đạo trên đài đã xong, tiết mục văn nghệ của các sinh viên đã bắt đầu.
Mặc dù tiết mục văn nghệ đặc sắc sẽ dành cho buổi tiệc tối, nhưng các vị lãnh đạo trên đài vẫn tỏ ra rất hứng thú. Giang Khương thở dài, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục mơ màng.
- Vị tiểu đồng chí này.
Nghe tiếng gọi, Giang Khương liền mở mắt, nhìn sang phía một người mặc tây trang, nhìn qua cũng giống như một văn sĩ thành công, hỏi:
- Có việc gì sao?
- Xin hỏi cậu là giáo viên trường chúng tôi sao?
Vị nhân sĩ thành công này hoài nghi hỏi Giang Khương, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi.
- Cũng được xem là như vậy.
Giang Khương suy nghĩ một chút rồi trả lời. Bây giờ hắn đang giảng dạy tại trường, cũng được xem là giáo viên của trường, lập tức gật đầu nói.
- Cũng được xem? Cậu thuộc cấp nào? Tại sao lại ngồi ở chỗ này?
Sắc mặt của vị nhân sĩ thành công trầm xuống. Tài sản phải hơn trăm triệu thì mới có tư cách ngồi ở chỗ này. Một thằng ranh nghèo kiết xác có tư cách gì mà ngồi đây chứ? Hơn nữa còn ngủ gà ngủ gật. Có chuyện tốt như vậy sao?
Giang Khương chớp chớp mắt, nhìn vị nhân sĩ thành công trước mắt, không rõ là hắn trêu chọc người này lúc nào.
- Tôi hỏi cậu thuộc tầng lớp nào?
Vị nhân sĩ thành công thấy Giang Khương giả bộ ngu, lập tức lạnh lùng nói:
- Mau quay về ký túc xá của mình đi. Nơi này không phải là nơi mà cậu có thể ngồi.
Giang Khương mở to mắt. Tôi thuộc tầng lớp nào? Tôi thuộc tầng lớp nào có liên quan đến anh sao?
Giang Khương đang định lên tiếng, bên cạnh liền có một vị giáo viên mái tóc hoa râm, nói với vị nhân sĩ thành công:
- Anh bạn này, sinh viên chúng tôi muốn ngồi ở đây thì có sao không?
Nhìn gương mặt mỉm cười của vị giáo viên, gương mặt Giang Khương hiện lên vẻ cảm kích. Vẫn là người nhà tốt.
Nhưng vị nhân sĩ thành công dường như không quan tâm đến lời nói của vị giáo viên trung niên, lạnh giọng nói:
- Những người đang ngồi đây đều là những người thành công trong lĩnh vực giáo dục. Tại sao lại xuất hiện một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa ngồi ở chỗ này? Có còn quy củ gì nữa hay không?
Sắc mặt Giang Khương rốt cuộc trầm xuống, cảm thấy có chút tức giận. Tôi ngủ thì chạm đến lông mao của anh sao? Tại sao lại lớn giọng mà la lối?
- Xin lỗi, anh bạn này, tôi là giáo viên khoa Y ở đây, không phải là thằng ranh. Cho nên tôi ngồi ở đây cũng không đến phiên anh bình luận. Tôi khó có được lúc rảnh rỗi, vì thế đừng làm phiền tôi phơi nắng và nghỉ ngơi.
Dứt lời, Giang Khương liền mặc kệ gã nhân sĩ tự cho mình là cao bên cạnh.
- Cậu...
Thấy Giang Khương nói như vậy, cũng không để ý đến mình nữa, tiếp tục nhắm mắt ngủ, gã nhân sĩ thành công liền trừng mắt. Tên tiểu tử này bao nhiêu tuổi rồi mà lại là giáo viên?
Có mấy lão sư nghe được động tĩnh, liền nhìn sang. Gã nhân sĩ thành công vội im lặng, nhưng vẫn khinh thường nhìn Giang Khương đang nhắm mắt bên cạnh. Nếu không phải hiện tại đang có rất nhiều lãnh đạo ở đây, bằng không y sẽ dạy cho tên tiểu tử này một bài học.
Tiết mục văn nghệ diễn ra hơn một tiếng rồi kết thúc. Các lãnh đạo đưng dậy, sau đó bước sang một bên, bắt tay thăm hỏi các giáo viên của trường. Các giáo viên có được cơ hội tốt như vậy, liền vội vàng nhảy lên trước, tranh thủ cơ hội bắt tay cùng với các lãnh đạo.
Gã nhân sĩ thành công kia hưng phấn bước lên. Mấy vị lãnh đạo này, cho dù y có bắn đại bác ba ngày ba đêm cũng chưa chắc tạo được quan hệ với họ, nhưng Bạch tỉnh trưởng đang đi đằng trước, liền vội vàng bước đến bắt tay. Đây được xem là cơ hội khó có được. Nếu có thể làm quen được với Tỉnh trưởng, có ngàn vàng cũng chưa chắc đổi được.
Giang Khương rốt cuộc bị thanh âm huyên náo bên cạnh làm cho tỉnh lại. Nhìn chung quanh không một bóng người, liền đứng lên, mới biết được buổi lễ đã xong rồi, lập tức duỗi thắt lưng, tìm kiếm Hồ lão rồi quay về phòng khám.
Nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng của Hồ lão đâu. Chắc là bị cuốn vào trong đám người nào rồi. Giang Khương nhìn kỹ lại, quả nhiên nhìn thấy sư phụ của mình trong đám người. Lúc này, lão nhân gia đang nắm tay một đồng chí lãnh đạo, có vẻ kích động vô cùng.
Tay Giang Khương sờ trán, thở dài, đứng tại chỗ chờ sư phụ chào hỏi xong sẽ quay về phòng khám.
Tỉnh trưởng Bạch và Tỉnh trưởng La đang đi cùng nhau, thỉnh thoảng lại mỉm cười bắt tay những người tiến đến.
Lúc này, Giang Khương cũng nhìn thấy được đầu của gã nhân sĩ thành công kia.
Gã đang đứng lẫn trong đám người, vẻ mặt tươi cười duỗi tay, muốn bắt tay với một vị lãnh đạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT