Có vài cách đối phó với các quan viên, cách thứ nhất là cách trực tiếp nhất, đương nhiên cũng là cách rủi ro nhất, người bình thường không có gan này. Theo suy nghĩ của Giang Khương, nếu đã không định ra tay nặng thì đánh gãy một chân đối phương là cách xả giận tốt nhất, cũng là cách dứt khoát đỡ lằng nhằng nhất.   

Cách thứ hai phiền phức hơn nhiều, tìm nhược điểm của đối phương, kéo đối phương xuống ngựa, hoàn toàn diệt trừ hậu hoạn, đây cũng là một cách không tồi. Đương nhiên cách này sẽ không sảng khoái như khi trực tiếp đánh gãy một chân đối phương, phải mất gấp mấy lần thời gian.   

Mặc dù với năng lực của Giang Khương, muốn làm được điểm này không hề khó, dù sao thì bây giờ quan viên trong nước nếu thật sự điều tra thì về cơ bản chẳng có mấy người không có vấn đề. Nhưng Giang Khương vẫn có chút rối rắm, hắn không muốn vì tên này mà tiêu hao nhiều tinh lực như vậy…   

Cách thứ ba… không nói đến nữa, Giang Khương cũng không định làm như vậy. Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể chọn cách thứ nhất hoặc thứ hai.   

Nhưng dù thế nào đi nữa, cách thứ nhất và thứ hai đều có thể thực hiện. Giang Khương nhìn nhìn thời gian, mới mười giờ, dù sao cũng đang rảnh, cứ xem xem đã, nếu xả giận càng sớm thì trong lòng càng thoải mái.   

Giang Khương lập tức nhẹ nhàng gõ bàn phím, bắt đầu xâm nhập vào kho dữ liệu của một công ty truyền thông, sau đó bắt đầu điều chỉnh sử dụng một số dữ liệu bên trong tiến hành định vị.   

Rất nhanh, thông qua hai số điện thoại này, Giang Khương đã định vị được vị trí của Cục trưởng Triệu. Có điều rõ ràng bây giờ ông ta không ở trong nhà, mà định vị ở một biệt thự xa hoa khác của khu Hà Hoa, Hà Đông.   

Nhìn địa chỉ này, Giang Khương không hề thấy bất ngờ. Một cục trưởng đại nhân nếu dưới tên mình không có mấy căn nhà, không có mấy chiếc xe thì còn ngại nói mình là cục trưởng ấy chứ, càng không nói đến cục trưởng cục cảnh sát.   

Đương nhiên, nếu anh không nuôi một hai người tình thì càng không dám nói.   

Giang Khương sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn nên dùng cách số một hay số hai đây…   

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Giang Khương vẫn quyết định làm theo cách đơn giản. Không nên vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà mất nhiều tinh lực như vậy.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương khẽ thở hắt ra, sau đó nhìn thời gian, lúc này ra ngoài cũng được rồi. Hắn lập tức tắt máy tính, sau đó tiện tay cầm mấy thứ đồ đi ra ngoài.   

Từ đường Văn Các đến khu Hà Hoa không gần, gọi xe chắc phải mất mấy chục tệ, có điều người nào đó bây giờ trong túi cũng tùy tiện để hai vạn tệ, không như trước đây, đương nhiên sẽ không để ý chút tiền này. Nếu không với tính tiết kiệm trước đây của Giang Khương thì đi đi về về mất hàng trăm tệ, hắn thật sự sẽ có chút đau lòng.   

Giang Khương mất hơn nửa tiếng liền đến gần khu biệt thự ở khu Hà Hoa, có điều hắn vẫn còn cách khu biệt thự này mấy trăm mét đã xuống xe, sau đó giả vờ tùy ý lượn một vòng ở gần đó rồi mới lại gần khu biệt thự này.   

Giang Khương nhìn tiểu khu xung quanh, lúc này tiểu khu này rất yên tĩnh, xem ra môi trường sống cũng không tệ.   

Giang Khương hiển nhiên sẽ không đi vào từ cửa chính, hắn tìm một góc, thấy không nằm trong phạm vi giám sát liền dễ dàng lật người qua.   

Rất nhanh Giang Khương liền ở trong tiểu khu, tìm được vị trí đó. Lúc này hắn cũng không thể không cảm ơn kỹ thuật hiện đại, định vị vệ tinh tương đối chuẩn xác, nếu không muốn tìm ra là căn biệt thự nào cũng không phải chuyện dễ dàng.   

Trước khi đứng ở biệt thự đó, Giang Khương tùy ý nhìn một chút, căn biệt thự này thật không nhỏ, ở Vân Giang, giá thị trường chắc ít nhất cũng phải hàng nghìn vạn tệ, xem ra vị cục trưởng này vơ vét không ít.   

Giang Khương lẳng lặng đứng trong bóng đêm, nhìn căn nhà dưới ánh trăng, quan sát xung quanh. Hắn phát hiện bây giờ mới là mười rưỡi mà bên trong căn biệt thự đã tắt hết đèn, xem ra vị Cục trưởng Triệu này ngủ sớm thật đấy.   

Giang Khương lấy một chiếc khẩu trang trong túi ra đeo lên, sau đó lại lấy một chiếc mũ lưỡi trai ra đội. Giang Khương đeo cả găng tay diệt khuẩn, lại lấy đồ bao giày ra bọc giày mình rồi mới đi về phía cửa lớn.   

Nhìn cửa sắt dày cộp kia, Giang Khương mỉm cười, lại lấy từ trong túi ra một sợi thép, cả lưỡi dao phẫu thuật, khẽ chọc sợi dây thép này vào lỗ khóa, chậm rãi xoay vài cái liền mỉm cười cắm lưỡi dao trong tay vào, nhẹ nhàng vặn.   

Giang Khương chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn đại sảnh tối om, đôi đồng tử của hắn nhanh chóng co lại, tầm nhìn tối om rất nhanh liền trở nên rõ ràng.   

Nhìn tầm nhìn trở nên sáng như ban ngày, Giang Khương mỉm cười, trâu bò quá… Đôi mắt của hắn còn đáng tin hơn cả đeo kính nhìn ban đêm, năm đó nếu có thứ này… Haiz…   

Giang Khương tùy ý nhìn tình hình bên trong biệt thự, bố trí không tệ, hai gian phòng một phòng khách cộng thêm phòng bếp, phòng vệ sinh gì đó dưới lầu, xem ra vị Cục trưởng Triệu này ở trên lầu.   

Vậy nên Giang Khương cẩn thận bước lên lầu, nhìn mấy căn phòng trên lầu, hơi nhíu mày, rất nhanh liền tìm ra được vị trí phòng ngủ chính.   

Hắn tiến lại gần, áp tai vào cửa, rất nhanh liền nghe thấy tiếng ngáy mơ hồ truyền ra từ trong phòng, xem ra đúng là chỗ này.   

Cửa bị khóa, đương nhiên không ảnh hưởng đến Giang Khương. Lúc trước hắn học kỹ thuật mở khóa một thời gian dài, ngay cả khóa cửa chống trộm ngoài cửa hắn còn mở được chứ đừng nói là cửa phòng như thế này.   

Giang Khương lấy dây thép ra, nhẹ nhàng đâm đâm vào trong, sau đó khẽ vặn một cái, cửa liền lặng yên không tiếng động mở ra.   

Giang Khương lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn chiếc giường lớn trong phòng, nhìn một nam một nữ trên giường, lộ ra một tia cười lạnh.   

Lúc này cái mũi mẫn cảm của Giang Khương vẫn có thể ngửi thấy mùi dịch thể nam tính đặc thù, xem ra hai người này vừa trải qua một trận đại chiến.   

Mà nhìn kỹ thì hai người trên giường, nam đầu mập tai to chính là Triệu Bân Quân, còn nữ ở bên cạnh nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, hai người đang quấn lấy nhau ngủ rất ngon.   

Xem ra vị Cục trưởng Triệu này đúng là kim ốc tàng kiều. Giang Khương cười cười, chậm rãi bước qua, sau đó giơ tay khẽ ấn lên cổ người phụ nữ kia. Sau khi ấn xong, Giang Khương liền bắt đầu quan sát đồ ở bên cạnh.   

Một bộ cảnh phục chỉnh tề đặt trên giá treo quần áo, Giang Khương nhẹ nhàng mở ngăn kéo ra, sau đó nhìn đồ ở bên trong mỉm cười, cục trưởng đại nhân này thật đúng là lúc nào cũng mang theo súng.   

Quay đầu nhìn Triệu Bân Quân vì trận đại chiến mất quá nhiều thể lực, vẫn đang ngủ say bất tỉnh, Giang Khương mỉm cười, giơ tay cầm lấy khẩu súng trong ngăn kéo, sau đó lại lôi di động của mình ra, “tách tách tách” chụp mấy bức ảnh cho đôi nam nữ đang quấn lấy nhau nằm ngủ.  

Nhưng rõ ràng là Cục trưởng Triệu này đã quá mệt mỏi, bị di động của Giang Khương chụp mấy bức ảnh, dù lóe lên mấy lần đèn chớp nhưng vẫn chưa tỉnh lại.   

Giang Khương cười khổ, đành bật đèn trong phòng, sau đó mỉm cười ngồi trên ghế trước giường, đợi vị Cục trưởng Triệu này tỉnh.   

Trong phòng đột nhiên sáng ánh đèn, sau khi chậm rãi hừ hai tiếng, vị Cục trưởng Triệu này mở mắt ra, mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.   

Nhìn vị Cục trưởng Triệu ngủ đến mơ hồ này, sắc mặt Giang Khương không khỏi cứng đờ, vốn dĩ hắn định hung hăng hù dọa vị Cục trưởng Triệu này để xả giận, nhưng người ta lại không phối hợp.   

Giang Khương cũng hết cách, đành bất đắc dĩ nói:   

- Cục trưởng Triệu… Cục trưởng Triệu…   

Cùng với hai tiếng gọi của Giang Khương, vị Cục trưởng Triệu này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, mắt buồn ngủ mông lung mà quay đầu nhìn Giang Khương ngồi trước giường một cái, sau khi sửng sốt một lát mới đột ngột tỉnh táo:   

- Anh là ai? Sao lại ở đây?   

Cục trưởng Triệu vẻ mặt kinh hoàng bật ngồi dậy, che chăn, nhìn Giang Khương ngồi ở đối diện giường, kinh ngạc hỏi.   

Giang Khương cười cười rồi gật đầu nói:   

- Triệu Bân Quân, Cục trưởng Triệu, chào anh, xin lỗi đã trễ thế này còn làm phiền anh nghỉ ngơi!   

- Anh… anh là ai? Anh muốn làm gì?   

Triệu Bân Quân xanh mặt nhìn thứ trong tay Giang Khương, vẻ sợ hãi trong mắt không khỏi đậm thêm vài phần.   

- Cục trưởng Triệu sống không tệ mà…   

Lúc này Giang Khương cười nhàn nhạt, tiện tay mở chốt an toàn trong tay, cho đạn lên nòng, dọa cho Cục trưởng Triệu này sợ xanh mặt.   

- Đâu có đâu có… Người an hem anh nói đùa, nói đùa…   

Lúc này rõ ràng Cục trưởng Triệu bị khẩu súng trong tay Giang Khương dọa, chỉ run giọng nhìn Giang Khương ở trước mặt, miễn cưỡng nặn ra ý cười, cười khan nói.   

Trong lòng Cục trưởng Triệu này đang chột dạ, ông ta làm cảnh sát đã ba mươi năm rồi, nếu nói chưa từng đắc tội ai thì không thể. Nhưng ông ta nghĩ mãi cũng không biết người trước mặt có lai lịch gì, người có thể tìm được tòa biệt thự này của ông ta, còn có thể lặng yên không tiếng động vào phòng ông ta chẳng phải người đơn giản gì.   

Nhưng nếu đối phương khiến ông ta tỉnh lại, không tùy tiện ra tay thì chưa biết chừng còn có cơ hội xoay chuyển.   

- Nói đùa à…   

Giang Khương cười nghịch nghịch khẩu súng trong tay, cười nói:   

- Cục trưởng Triệu có người đẹp, còn có biệt thự, chẳng lẽ còn không tốt sao?   

- Đâu có đâu có… Đều là kiếm miếng cơm ăn, kiếm miếng cơm ăn…   

Cục trưởng Triệu cố gắng trấn định nhìn khẩu súng trong tay Giang Khương, sau đó lại nhìn găng tay Giang Khương đeo, trong lòng lại run lên, đối phương chuẩn bị chu đáo như vậy, tên này không có ý tốt gì mà!   

Nhưng Cục trưởng Triệu có thể lên chức cục trưởng cục cảnh sát đương nhiên cũng có chút can đảm, lập tức vội vàng cười nói:   

- Người anh em này… Anh nửa đêm đến tìm tôi là có chuyện gì vậy? Hay là gần đây không thuận lợi? Nếu là không thuận lợi… Chỗ tôi còn có chút tích cóp có thể trợ giúp cho người anh em một chút…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play