Trừ phi là chuyện đặc biệt, nếu không khi Giang Khương ra ngoài sẽ đi cùng với gia đình của hắn.
Quang đấng được hai ba ngày, Kim Lăng lại mưa liên tiếp. Nhưng nếu đến đảo Nam thì ánh mặt trời sẽ rực rỡ. Hơn nữa, khi Giang Khương ra ngoài sẽ có tư: cách sử dụng máy bay đặc biệt, cộng thêm lần này cũng không có sóng gió gì nguy hiểm, vì thế đại gia đình lại chuẩn bị xuất hành.
Dĩ nhiên, nếu cả nhà xuất hành, Eve cũng không thể ở một mình trong viện.
Hai vị đại vu sư Draco và Portugo cũng không thể chạy loạn khắp nơi. Nghe sứ giả đại nhân phải ra ngoài, nhất định cũng đòi đi theo.
- Mặt trời ở đảo Nam không ảnh hưởng đến cô chứ?
Giang Khương xác nhận lại lần nữa. Sau đó một nhà bốn người, cộng thêm Diêu Nhất Minh, Hầu tước Eve, hai đại vu sư của bộ lạc Vu sư, tất cả tám người chuẩn bị lên đường.
Nhưng Giang Khương nghĩ cũng quá đơn giản rồi. Ủy viên thường vụ ra ngoài cũng không dễ dàng. Hơn nữa lại là đến đảo Nam gặp y sư Nguyên Bân. Bất cứ là lý do nào, Giang Khương cũng đều phải điện thoại cho Từ Khải Liễu.
Kết quả sau cùng, ngoại trừ tám người này, Từ Khải Liễu còn an bài thêm một phiên dịch của hai Đại vu sư, thuận tiện an bài thêm ba hộ vệ cho Giang Khương nữa.
- Viện trưởng, không cần khoa trương như vậy chứ? Nghe Từ Khải Liễu sắp xếp, Giang Khương không khỏi choáng váng.
- Dựa theo quy định, khi Ủy viên thường vụ ra ngoài, nhất định phải có hộ vệ đi theo. Trong đó phải có một vị Thiên giai.
Từ Khải Liễu mỉm cười nói:
- Đặc biệt sau sự kiện phản loạn, quy định này đã thành quy luật thép. Cho. dù con là Ủy viên thường vụ mới tấn thăng cũng không ngoại lệ.
Giang Khương hiểu quy định này, nhưng nghĩ đến dẫn theo nhiều người như vậy, hắn làm sao còn thời gian tự do chứ, không khỏi lắc đầu:
- Cao thủ bên cạnh con nhiều quá rồi. Bản thân con cũng là Thiên giai nhị phẩm mà. Còn có thêm hai vị đại vu sư Thiên giai và một Hầu tước Huyết tộc, người cảm thấy còn cần phải như vậy sao?
- Không phải là cần thiết hay không mà là viện quy. Từ Khải Liễu bình tĩnh nói:
- Ta đã giảm xuống không ít cho con rồi đấy. Trừ một cao thủ Thiên giai ra thì chỉ có hai Địa giai. Bọn họ không làm gì khác ngoài việc vác hành lý, xách túi cho gia đình con. Chẳng lế con tính để cho một mình thư ký của con xách à?
Thấy Từ Khải Liễu không chút nhượng bộ, Giang Khương thở dài, giãy dụa lần cuối:
- Nhưng máy bay của con không ngồi được nhiều người như vậy?
- Sao lại không được. Không phải bên ban Hậu cần còn có chiếc Gulfstream 650 à? Chẳng lẽ bây giờ có người đang dùng? Hiện tại con đang quản lý ban Hậu cần, cũng đừng ngay cả việc chúng ta có gì cũng không biết.
'Từ phòng làm việc của Viện trưởng bước ra, Giang Khương nhìn bầu trời rồi thở dài. Tiền nhiều quá cũng không tốt. Hắn chẳng qua chỉ muốn đến đảo Nam một chuyến mà thôi, khoảng cách cũng chưa đầy hai ngàn cây số, thế mà trang bị luôn cho hắn chiếc G650. Sao không cho hắn luôn chiếc Boeing 7772
Bất luận thế nào, đại gia đình cũng phải lên trực thăng. Một chiếc khác theo sau chở hộ vệ, phiên dịch và hành lý, cất cánh khỏi Thiên Y Viện thẳng đến sân bay.
- Giang Khương, phái đoàn này của anh đúng là rất đầy đủ. Ngồi trên trực thăng, Eve nhìn Giang Khương, nhạo báng vài câu.
- Nếu đi thêm hai chiếc trực thăng được trang bị vũ trang, có thể so sánh với tổng thống Mỹ xuất hành.
Giang Khương nhún vai, nói: - Làm sao? Có muốn không? Tôi điều mười chiếc đến ngay bây giờ?
Nhìn vẻ mặt như giẫm phải cứt chó của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được cười nói:
- Được rồi, Eve, cô đừng chọc Giang Khương nữa. Từ lúc anh ấy bước ra khỏi phòng Viện trưởng, sắc mặt đã thối đến giờ. Xem ra là đụng phải vách tường trong đó.
- Hừ, cái gì mà đụng phải vách tường. Anh nói với bà ấy cả nhà chúng ta muốn đi một vòng thế giới.
Không bao lâu sau, trực thăng chậm rãi đáp xuống phi trường, sau đó một nhà nhàn nhã bước xuống.
Nhắc đến, đoàn người của Giang Khương vẫn khiến cho người ta chú ý. Không nói đến trang phục của hai đại Vu sư, quả thật rất chói mắt. Nhưng cũng may tất cả đều lên máy bay khác, nếu không chỉ sợ sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt khác nữa.
Những nhân viên mặt đất đứng ở nơi xa, nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi thán phục. Là nhân viên mặt đất sân bay quốc tế Kim Lăng, khách nào cũng đã gặp qua, nhưng đám người trước mắt hầu hết đều là người trong nước, nhưng bên trong lẫn vào một cô gái nước ngoài và hai thổ dân Châu Phi đầu đội lông chim. Đội ngũ như vậy quả thật quá cổ quái.
Nhìn hai chiếc trực thăng chở mọi người đến rồi rời đi, bên kia đang có một chiếc G650 đang chờ, mấy vị nhân viên mặt đất chỉ có thể âm thầm xúc động. Người có tiền đúng là phóng khoáng.
Nhìn chiếc G650 trước mặt, Eve nhún vai một cái nói:
- G650 mới nhất. xem ra anh đúng là định đi một vòng thế giới rồi.
Tuy Giang Khương đã từng ngồi những loại máy bay hạng sang, nhưng chưa từng ngồi chiếc G650 của viện. Sau khi lên máy bay, hắn mới biết cảm giác không thiếu tiền là như thế nào.
Được xem là loại máy bay công vụ sang trọng nhất, mạnh nhất, trang thiết bị của nó đúng là đều là hạng nhất. Ít nhất khi mọi người lên máy bay, ít nhất 90% đều rúng động.
- Ồ, không hổ danh là máy bay công vụ tốt nhất của nội viện ta.
Diêu Nhất Minh lên máy bay, nhìn khoang máy bay sang trọng, rốt cuộc không nhịn được liền khen ngợi một tiếng.
- Diêu ca, máy bay trong viện rất nhiều sao?
Nghe giọng nói xúc động của Diêu Nhất Minh, Phan Hiểu Hiểu đang hưng phấn tò mò hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
Diêu Nhất Minh đặt túi xách của mình xuống, cười nói:
- Gần đây tôi mới tiếp xúc với ban Hậu cần nên mới biết. Trừ trực thăng thì không tính, viện chúng ta tổng cộng có năm chiếc máy bay công vụ. Chiếc này là chiếc tốt nhất. Tiếp theo là chiếc Peachbreaker 250, ngoại hình giống với chiếc Gulf Stream 650 nhưng không gian lớn hơn, chỗ ngồi nhiều hơn. Tuy nhiên trang thiết bị thì lại không bằng. Hành trình bay cũng tương đối ngắn, bay được khoảng năm ngàn cây số, so với chiếc bay được một vạn bốn ngàn cây số này thì thua xa. Ngoài ra còn có ba chiếc Gulfstream 150, thuộc loại máy bay công vụ cỡ trung. Chỉ có thể ngồi được sáu bảy người.
- Ồ, thật là lợi hại.
Đối với tầng lớp thổ hào như Thiên Y Viện, Phan Hiểu Hiểu cũng chỉ có thể than thở.
Nghe Phan Hiểu Hiểu nói, gương mặt Diêu Nhất Minh không nhịn được mà mất tự nhiên. Nói đến có tiên, đúng thật không có mấy ai có thể đọ lại Thiên Y. Viện. Chẳng qua là Thiên Y Viện khiêm tốn mà thôi. Cho dù mua thêm mười chiếc máy bay nữa cũng được, chỉ là không cần thiết.
Có thể vận dụng loại máy bay công vụ đặc biệt cũng chỉ có mười mấy người Hội Đồng Viện mà thôi. Trong một số tình huống đặc biệt, một số y sư cao cấp cũng có thể xin sử dụng.
Mấy năm qua, số lần sử dụng máy bay công vụ tương đối thấp. Dù sao tuyệt đại đa số Ủy viên Hội Đồng Viện đều ở trong Thiên Y Viện, ít khi chạy loạn khắp. nơi như Giang Khương, chứ đừng nói chi vừa ra khỏi cửa là mang theo cả gia đình.
Ngồi trên máy bay này đúng là thoải mái. Ngoại trừ hai phi công thì còn có thêm hai tiếp viên hàng không phục vụ thức uống. Chỉ trong một giờ là đã bay đến đảo Nam, thuận lợi đáp xuống sân bay Phượng Hoàng.
Khi mọi người xuống máy bay, trong lòng mọi người thoáng có chút tiếc nuối. Ngồi còn chưa đã đã phải xuống rồi, nhưng nghĩ lại lúc trở về có thể ngồi tiếp, lúc này mới thoáng yên lòng một chút.
Việc Giang Khương đến đã được sớm thông báo cho Tuyệt Y Đường. Giang Văn Ba cũng đã sắp xếp hai chiếc trực thăng đến đón hắn, bay thẳng đến đảo Thiên Minh.
Đảo Thiên Minh là một hòn đảo khá lớn, phong cảnh lại rất đẹp, sau này đã được khai thác làm nơi du lịch. Chiếc trực thăng bay hơn hai mươi phút vượt biển mới hạ xuống sườn núi có một căn biệt thự nhỏ.
Sau khi xuống trực thăng, Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh đã chờ sẵn.
- Chào bác Giang.
- Chào bác Giang.
- Chào ông nội.
Thấy Giang Văn Ba đang chờ, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu vội vàng bước lên thăm hỏi sức khỏe. Tiểu Bảo được Tuyên Tử Nguyệt ôm trong lòng cũng khéo miệng gọi một tiếng, khiến cho Giang Văn Ba hài lòng vô cùng.
Nghỉ ngơi một chút, dùng ít trà bánh. Giang phu nhân lúc này cũng đã bước ra, đại gia đình ngồi chung một chỗ, bầu không khí tương đối hòa hợp.
Dùng cơm trưa xong, Giang phu nhân ôm lấy Tiểu Bảo, Giang Nguyệt Minh, Phan Hiểu Hiểu, Tuyên Tử Nguyệt, Eve, hai đại vu sư cùng nhau đi tham quan đảo.
Giang Khương cùng với Giang Văn Ba đi dọc theo một con đường mòn lên đỉnh một ngọn núi nhỏ.
Vừa đi vừa có thể nhìn thấy trên vách đá cao nhất của đỉnh núi có một căn biệt thự nhỏ khác. Xem ra đó là nơi ở của vị y sư Nguyên Bân.