- La lão sư, thức ăn này rất đắt sao?
Từ trước đến giờ luôn thẳng tính, Phan Hiểu Hiểu nhìn bàn ăn với các món ăn tương đối tinh xảo, nhưng cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt.
Đối với cô gái khả ái này, La Thiên Minh lắc đầu liên tục: - Đâu chỉ là đắt, mà là rất đắt. - Đắt bao nhiêu vậy?
Nghe La Thiên Minh nói, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được liền hỏi
Giang Khương bên cạnh liền chen vào:
- Gon tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng mấy ngày rồi, nhưng vì quá bận rộn, không thể nào mở tiệc chúc mừng. Hôm nay coi như chúng ta âm thầm ăn mừng, vì thế mới đặt bữa cơm phong phú một chút. Sư phụ, người cứ yên tâm mà ăn đi. Với điểm của con bây giờ, ăn vài bữa cơm như vầy cũng không làm con nghèo đi đâu.
- Được rồi, vậy thì hôm nay ta cứ yên tâm mà ăn thôi. Nhìn biểu hiện của đệ tử, La Thiên Minh cũng biết rõ bàn ăn hôm nay đã
được xếp vào hạng thổ hào của Thiên Y Viện, liền gật đầu, nhưng vẫn nhìn Diêu Nhất Minh bên cạnh, nói:
- Nhất Minh, cậu giới thiệu cho mọi người biết một chút những món ăn này đi, ít nhất cũng để cho bọn họ biết được những món ăn này là gì. Dù sao cũng rất hiếm khi được ăn.
Nghe La Thiên Minh nói, Diêu Nhất Minh vội vàng gật đầu.
Sau đó chỉ vào tô canh trước mặt, nói:
- Canh này là bong bóng cá Hoàng Qua.
- Bong bóng cá Hoàng Qua?
Những người bên cạnh còn chưa có phản ứng gì, Phan Hiểu Hiểu đã cau mày nói:
- Cái này cũng bình thường mà.
- Bong bóng cá Hoàng Qua gặp rất nhiều, nhưng tô canh này chỉ dùng một cái bong bóng cá của một con cá hơn ba trăm ký.
Diêu Nhất Minh mỉm cười lắc đầu:
- Cá Hoàng Qua lớn như vậy, sản lượng đánh bắt được hàng năm trên toàn thế giới không vượt qua hai đến ba con. Dĩ nhiên, nếu vận khí không may mắn, một con cũng không có.
Nghe Diêu Nhất Minh nói, Phan Hiểu Hiểu kinh hãi kêu lên:
- Ba trăm cân? Một con Hoàng Qua bình thường chỉ có mấy cân thôi, điều này sao có thể?
- Đúng, vì vậy nó cực kỳ ít. Diêu Nhất Minh mỉm cười nói:
- Loại bong bóng cá Hoàng Qua này có tác dụng dưỡng nhan, ích khí, lưu thông máu huyết. Lát nữa mọi người hãy ăn nhiều một chút.
- Ồ, vậy tôi nhất định phải ăn nhiều một chút rồi.
Bị nguyên liệu món ăn làm cho kinh hãi, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được kêu lên, ngay cả những người khác cũng phải than thầm, thậm chí hai mắt Eve cũng hiện lên ánh sáng.
- Nấm thủy tinh và cá Phiêu hương thì tôi không cần giới thiệu nữa. Đây là đặc sản của nội viện, mùi vị rất ngon. Mặc dù bên ngoài không có, nhưng đối với nội viện ta cũng không tính là quá hiếm.
- Còn đây là rau xanh xào sợi khoai tây.
- Sợi khoai tây?
Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt vẫn luôn im lặng lắng nghe, nhưng nhìn dĩa sợi khoai tây rất bình thường, không nhịn được liền hỏi:
- Sợi khoai tây này tổng cũng không đến nổi đắt chứ?
không ít những món ăn đặc biệt, nhưng dĩa khoai tây trước mặt lại có giá hơn †ám ngàn, có phải hơi quá rồi không?
- Đúng, loại khoai tây này không phải do bổn viện trồng. Mặc dù mùi vị rất ngon, sản lượng hàng năm không nhiều, nhưng tổng vẫn có một ít. Cho nên không cần đổi điểm. Nó được trồng trên một hòn đảo nhỏ ở Pháp. Đất ở hòn đảo này khá đặc biệt, vì thế mới có thể trồng được loại khoai tây rất mềm này. Hơn nữa còn phải được thu hoạch một cách thủ công, được gọi là khoai tây La Porte.
- Trên hòn đảo đó có một nông trại chuyên trồng loại khoai tây La Porte này, chất lượng tốt hơn so với những nông trại khác. Sản lượng hàng năm chỉ được khoảng chừng một trăm ký lô. Nhưng trăm ký lô này cũng không bán phổ biến trên thị trường, chỉ cung cấp cho một số khách hàng đặc biệt. Ban Hậu cần của viện chúng ta cũng mua được, nhưng mua được bao nhiêu, giá cả thế nào thì tôi không biết. Nhưng theo giá của những nơi khác bán loại khoai tây La Porte này thì khoảng 500 euro một ký. Cho nên, phần khoai tây này bán với giá tám ngàn cũng là chuyện bình thường.
Nghe Diêu Nhất Minh giới thiệu xong phần khoai tây, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đều tặc lưỡi hít hà. Vật này sợ rằng ngay cả đại lão ở Bắc Kinh cũng chưa chắc ăn được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT