Khi Diêu Nhất Minh đến nhà ăn, chỉ cảm thấy mặt mình căng lên. Dùng tay xoa mặt một hồi, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ y mới hiểu tại sao ông chủ của y lại không muốn ra ngoài.
Y là thư ký, chẳng qua chỉ dính chút hào quang của ông chủ, nhưng cũng không ứng phó được bấy nhiêu người đó, chứ đừng nói chỉ là ông chủ.
Nghĩ đến đây, Diêu Nhất Minh cũng không biết làm sao, chỉ cười khế một tiếng. Nhưng nếu nói là thống khổ, chỉ bằng nói y đang hưởng thụ thì đúng hơn.
Lúc trước, y chẳng qua chỉ là một nhân vật bình thường mà thôi, bình thường nhất trong số những người bình thường. Khi gặp y sĩ cấp cao một chút cũng phải cẩn thận, sợ đắc tội với họ. Nhưng bây giờ, ngay cả y sư gặp y cũng phải mỉm cười nhiệt tình chứ đừng nói chỉ những người khác.
Đúng là vừa thống khổ vừa vui vẻ.
Vừa cảm thán vừa bước vào nhà ăn, đang định chọn món, chỉ nghe đằng sau truyền đến một thanh âm:
- Ôi, Diêu ca, anh cũng ở đây sao? Anh ăn cơm chưa? - Diêu ca?
Nghe giọng nói này, Diêu Nhất Minh hơi sửng sốt một chút, khóe miệng liền nhếch lên, sau đó mỉm cười xoay người lại, nhìn người sau lưng:
-A, Từ Lỗi, cậu còn chưa ăn cơm sao?
- Đúng vậy, Diêu ca, tôi vẫn chưa ăn. Vừa lúc chúng ta gặp nhau, cùng ăn chung luôn nhé. Tôi đã đặt hai phần thức ăn rồi. Hai anh em chúng ta đã lâu không họp mặt với nhau.
Ø một hơi rượu, vội vàng ném một cục kẹo cao su vào miệng, lát nữa còn phải đưa tài liệu cho ông chủ, nếu mùi rượu nồng quá thì không được tốt lắm.
Vừa nãy, trong bữa cơm có hai món thức ăn hiếm có và một bình rượu lâu năm. Hôm nay Từ Lỗi hạ vốn. Hai món ăn và bình rượu kia phải bỏ ra rất nhiều điểm mới mua được. Nếu đổi lại là y, chưa chắc đã có thể mua được.
Nhớ đến mùi vị thức ăn, Diêu Nhất Minh không tự chủ được lại ợ một cái, trong lòng thích ý vô cùng.
Nhưng Diêu Nhất Minh cũng biết, bữa cơm này là do Từ Lỗi cố ý an bài. Nếu không nào có chuyện đúng dịp như thế? Trước khi y làm thư ký cho Giang Khương, Từ Lỗi nào để Diêu Nhất Minh y vào mắt chứ? Sau khi y trở thành thư ký cho Giang Khương, lúc này mới trở nên khách khí rất nhiều, nhưng cũng không thân cận.
Bây giờ lại cố ý gọi y là Diêu ca, còn bỏ tiền đặt một bàn cơm mời y. Rõ ràng là muốn kéo gần tình cảm.
Nghĩ đến đây, Diêu Nhất Minh nhẹ nhàng lắc đầu cười một tiếng, sau đó lại ném tiếp một cục kẹo cao su vào miệng.
Nghỉ thức thăng chức so với tưởng tượng còn náo nhiệt hơn nhiều. Khách được mời đến đặc biệt nhiều. Hơn nữa còn có rất nhiều vị khách đặc biệt khác. Mấy Chủ nhiệm ban Ngoại giao phụ trách đón khách đều bận rộn không ngừng.
- Dương gia chủ, hoan nghênh, hoan nghênh. Mời vào, mời vào.
Phó trưởng ban ban Ngoại giao La Kỳ Mỹ mỉm cười chắp tay với một vị gia chủ thế gia, sau đó bên cạnh có người tiến lên nhận hộp quà rồi dẫn vị gia chủ và
người đi theo vào bên trong.
- Ngô chưởng môn, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp. Cảm ơn, cảm ơn.
Lại phái người dẫn Ngô chưởng môn vào bên trong, lúc này Trưởng ban La mới đưa tay nhận chai nước mà cấp dưới đưa đến, uống hai hớp, nhìn đồng hồ thấy đã xấp xỉ 10h, trong lòng nghĩ chắc không còn khách nào đến nữa.
Nghĩ đến đây, La Kỳ Mỹ nhìn nhân viên bên cạnh, trâm giọng nói:
- Khách trong danh sách đã đến hết chưa?
- Trưởng ban, cũng đã đến đủ. Nhưng Tuyệt Y Đường vẫn còn chưa đến.
Người nhân viên vội vàng gật đầu một cái.
-Ừm.
Người của Tuyệt Y Đường chắc chắn sẽ đến, chẳng qua là muộn một chút thôi. La Kỳ Mỹ nhẹ nhàng gật đầu. Nếu khách mời đã đến đông đủ, hẳn sẽ không còn ai đến nữa, nhưng phép lịch sự vẫn phải làm đầy đủ. Mắt thấy đã sắp đến thời gian diễn ra nghi thức, cha con Giang Văn Ba còn chưa đến, hẳn có chút ẩn tình trong đó, hoặc sợ ảnh hưởng đến danh dự của Trưởng ban Giang cũng có thể, lập tức nói:
- Còn hai mươi phút nữa sẽ đến giờ diễn ra nghi thức. Chúng ta sẽ ngồi thêm hai chục phút nữa.
Ngồi một bên, nhẩm lại khách đến ngày hôm nay, La Kỳ Mỹ không nhịn được thầm than một tiếng. Thiên Y Viện mấy chục năm qua chưa từng diễn ra sự kiện ăn mừng lớn như vậy. Khi Chu Thế Dương nhậm chức, cũng chỉ mời mấy vị thế gia gần gũi đến tham dự. Đại đa số thế lực thế gia cũng chỉ thông báo một tiếng mà thôi. Nhưng tình huống lần này lại lớn gấp mấy lần so với lần trước.
Trong lúc đang suy nghĩ, một nhân viên đến bên cạnh thông báo:
- Trưởng ban, hẳn là người của Tuyệt Y Đường đến.
- Sao?
Nghe xong, La Kỳ Mỹ không dám thờ ơ, vội vàng bước ra ngoài nghênh đón.
Đúng như dự đoán, một chàng thanh niên đang bước xuống một chiếc xe.
- Giang Nguyệt Minh.
Ánh mắt La Kỳ Mỹ sáng lên, liền nhận ra đây chính là em trai của Trưởng ban Giang.
La Kỳ Mỹ vừa mới bước ra nghênh đón, liền nhìn thấy Giang Nguyệt Minh đưa tay đỡ lấy một thiếu phụ trung niên duyên dáng từ trong xe bước ra.
- Viên Ngọc Bình.
Ánh mắt La Kỳ Mỹ lại sáng lên lần nữa. Mặc dù y không nhận ra mỹ phụ †rung niên trước mặt, nhưng nhìn tình huống liền biết, đây chính là mẹ của Trưởng ban Giang. Thấy Viên Ngọc Bình xuất hiện, La Kỳ Mỹ có chút giật mình, thầm nghĩ:
- Nếu ngay cả người này cũng đã đến, chẳng lế người kia cũng sẽ đến luôn sao? Hẳn sẽ không chứ?
Rất nhanh, bên trong xe bước ra một người đàn ông trung niên, chính là Giang Văn Ba. Nhìn cửa xe đóng lại, thấy không còn người nào bước xuống, lúc. này La Kỳ Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu người kia cũng đến, chắc sẽ có kịch hay để xem. Nhưng như thế nào cũng phải đi mời Trưởng ban Lưu hoặc Trưởng ban Liêu đến đón tiếp mới phải.
Nhưng đại gia đình này đến cũng đã là không đơn giản rồi.
Không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên, ra vẻ cung kính, chắp tay mỉm cười:
- Giang đường chủ, Viên phu nhân, Giang thiếu đường chủ, hoan nghênh mọi người đến Thiên Y Viện. Tôi tên là La Kỳ Mỹ, phụ trách ban Ngoại giao, xin chúc. mừng Giang đường chủ.
Nhưng khi y vừa định xoay người, phía trước lại có một chiếc SUV chạy đến, dừng ngay trước cửa.
La Kỳ Mỹ sửng sốt, gương mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Khách đã đến đông đủ, người này là ai đây?
Chỉ thấy cửa xe mở ra, một cô gái ăn mặc cực kỳ diêm dúa bước xuống.
Nhìn thấy gương mặt diễm lệ này, trong lòng La Kỳ Mỹ chợt căng lên.