Tin tức Giang Khương sắp sửa tham gia kỳ thi y sư, hơn nữa còn từ y sĩ tam phẩm thẳng đến y sư nhất phẩm trong vòng một tuần phải hoàn thành giống như cơn bão truyền ra ngoài.
Tất cả mọi người nghe được tin tức này, đầu tiên là sững ra, cứ tưởng mình nghe lầm, sau đó bắt đầu tìm hiểu, liền phát hiện tin tức này là từ Hội Đồng Viện phát ra.
- Không phải chứ? Có thật không? Gần như tất cả các thành viên Thiên Y Viện đều nghị luận về đề tài này.
- Tại sao đột nhiên Ủy viên Giang Khương lại muốn thi? Hơn nữa còn phải thông qua ba lần thi? Điều này sao có thể?
- Đúng vậy, làm sao có thể? - Tại sao cậu ấy lại phải thi? Tuổi của cậu ấy còn chưa đến mà?
Nghe những người bên cạnh đều nhỏ to bàn luận, Mã Tiểu Duệ rốt cuộc không nhịn được, hừ nói:
- Các người không nhìn thấy sao? Có người lợi dụng cạnh tranh để nghi ngờ chức nghiệp của cậu ấy. Cho nên cậu ấy không còn cách nào, phải một lần thông qua ba cuộc thi y sư.
- Đúng vậy, nhưng làm sao mà thông qua? Không phải cố ý làm khó người ta sao?
- Đúng rồi, Ủy viên Giang Khương là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn lập công lớn lần này, là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, vốn phải là Ủy viên thường vụ. Tại sao Hội Đồng Viện lại làm như vậy?
Trong lúc mọi người đang rối rít bàn tán, Giang Khương đang ngồi trong một căn mật thất, xếp bằng dưới ánh đèn ôn nhu.
Chung quanh hắn là một đống sách, gương mặt bình tĩnh đưa tay đặt một quyển sách lên đầu gối, chậm rãi lật từng trang một cho đến trang cuối cùng, sau đó bỏ quyển sách sang một bên, rồi lại cầm máy tính bảng bên cạnh, cẩn thận xem một đoạn video giải phẫu.
Ngay sau đó lại mở một đoạn video khác, đồng thời đeo tai nghe để nghe nội dung bên trong đoạn video.
Cho đến khi xem xong, liền cầm một cái bình ngọc nhỏ bên cạnh đống sách, đổ ra một viên đan dược ném vào miệng, sau đó nhắm mắt, giống như đang tiến vào giấc ngủ.
- Thông mãn chỉ tâm dừng lại, năng lượng tiêu hao 6%.
Khi tin tức này vang lên, chân mày Giang Khương giật giật, sau đó nghe được thanh âm nhắc nhở thứ hai:
- Cơ thể tiến vào trạng thái ngủ say. Phát hiện năng lượng sinh vật đặc. biệt, Ngũ cầm vận khí pháp khởi động, bắt đầu hấp thu.
Sau khi tiếng nhắc nhở này vang lên, hình xăm Cửu Vĩ trên vai trái Giang Khương bắt đầu lóe sáng.
Giang Khương một lần nữa tiến vào một cảnh tượng hư ảo, là cảnh tượng trong đoạn video và trong mấy cuốn sách vừa xem.
Trong những cảnh tượng này có cảnh đang kiểm tra cho bệnh nhân, cảm nhận được sự thay đổi đặc biệt và kỳ lạ trong cơ thể của người bệnh. Ngay sau đó, những cảnh tượng này trong đầu Giang Khương trong nháy mắt biến đổi, chuyển sang một cảnh tượng khác. Hắn đang đứng trước bàn mổ, lợi dụng một số dụng cụ tinh tế, tiến hành giải phẫu trước giờ chưa từng làm qua.
Giang Khương lâm vào trạng thái này, chính là muốn dấn thân vào những gì mà hắn đã đọc và đã xem, tiến hành phân tích và học hỏi.
Đồng thời, thông qua trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bắt đầu bổ sung năng lượng và thời gian nghỉ ngơi đầy đủ cho mình.
La Thiên Minh đứng ngoài mật thất, sắc mặt có chút phiền muộn, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
- La lão sư, Giang Khương vào trong cũng đã một ngày, hẳn không có chuyện gì chứ?
Tuyên Tử Nguyệt khẩn trương nhìn La Thiên Minh, hỏi.
- Tạm thời không có chuyện gì đâu. Với năng lực của Giang Khương, cho. dù hai ba ngày không ăn cơm cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nó còn mang theo không ít đan dược.
La Thiên Minh chậm rãi lắc đầu cười khổ:
- Ta chẳng qua chỉ lo lắng tinh thần của nó sẽ không gánh nổi.
- Nó chỉ có thời gian ba ngày trước kỳ thi y sư tam phẩm.
La Thiên Minh chậm rãi thở dài, nói:
- Vì Ủy viên thường vụ, nó đúng là không thèm đếm xỉa đến thứ gì. Nhưng ba ngày, cho dù ôm chân Phật cũng không ôm không thắng. Sớm biết như vậy, ta coi như mất hết cái mặt già, cũng tuyệt đối không để Giang
Khương mạo hiểm như vậy.
Nghe La Thiên Minh nói, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt có chút khó coi, do dự một chút liền nhìn La Thiên Minh, nói:
- La lão sư, nếu không để con vào trong đó chăm sóc cho anh ấy? Cho dù có xảy ra vấn đề cũng còn có con bên cạnh.
- Không được đâu. Nơi này là mật kho, trừ thành viên Hội Đồng Viện ra, những người còn lại không có phê chuẩn thì không được phép tiến vào. Cho dù có tiến vào, cũng chỉ ở được một hai tiếng mà thôi.
Nói đến đây, La Thiên Minh lại cười khổ, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:
- Hơn nữa, cho dù có được phê chuẩn, cũng phải đổi rất nhiều điểm, hoặc lập được công lớn cho viện thì mới được vào. Cho nên, con không thể vào trong đó đâu.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Nghe La Thiên Minh nói, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, khẩn trương hỏi:
- Sư phụ, nếu không thì thỉnh thoảng người vào xem một chút đi?
Nghe Tuyên Tử Nguyệt yêu cầu, La Thiên Minh một lần nữa cười khổ, chậm rãi lắc đầu:
- Khi Giang Khương vào trong đã nói qua, trong vòng ba ngày không ai được phép vào trong quấy nhiễu nó.
- Tình huống như vậy, tốt nhất là nên nghe theo ý của nó. Ta nghĩ, Giang Khương hẳn đã nắm chắc trong tay. Nó cũng không phải là người thích làm loạn, con cũng không cần lo lắng như vậy.
Trong lúc La Thiên Minh và Tuyên Tử Nguyệt đang lo lắng, có không ít người nghị luận chuyện này.
- Giang Khương cho rằng mình là ai chứ? Ba ngày, cho dù hắn có xem qua những thứ đó, nhưng cho rằng có thể xem qua một lần thì có thể học được sao? Đúng là nằm mơ.
Chu Hạo Bình cười nhạt, nhìn Ngô y sư nói:
- Lão Ngô, biện pháp lần này của ông không tệ. Hahah...