Bữa tiệc cuối năm tuyệt đối là thời khắc vui nhất trong năm của Thiên Y Viện. Tất cả mọi người đều buông bỏ cấp bậc, cùng nhau ăn cơm uống rượu.   

Mà thời khắc này cũng giúp cho các y sĩ thực tập bình thường hiếm có cơ hội dùng cơm hay uống rượu với các cao tầng trong viện được tiếp xúc với họ.   

Không khí bữa tiệc càng lúc càng vui. Nhờ có rượu trợ hứng, không ít các y sĩ đã có can đảm đến mời rượu Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương. Ngày thường bọn họ không có cơ hội tiếp xúc, bây giờ có cơ hội, sao không tranh thủ chứ?   

Dần dần những cái bàn bên cạnh cũng có thêm nhiều người, nhưng bàn của Giang Khương vẫn là nhiều nhất.   

Mà lần này nhiều hơn chính là bàn của Từ Khải Liễu, Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương.   

Sau khi đợt sóng người tản đi, những cái bàn bên cạnh mới thoáng trống đi được một chút.   

Lúc này, Chu Hạo Bình đang cười híp mắt uống rượu với một vị y sư đến mời rượu mình, đang định buông ly rượu xuống, liếc mắt nhìn chung quanh, liền phát hiện bàn Giang Khương cách đó không xa giống như nước chảy không lọt, còn bàn của mình thì thưa thớt có ba bốn người đến mời.   

Mặc dù biết người đến mời rượu hắn đều là những người trẻ tuổi, nhưng thấy cảnh tượng này, ánh mắt Chu Hạo Bình vẫn không nhịn được mà nheo lại.   

- Hừ,   

Âm thầm hừ một tiếng, Chu Hạo Bình chậm rãi ngồi xuống. Người nhiều thì thế nào? Cũng chỉ là mấy tên nít ranh thôi mà.   

Bữa tiệc kéo dài hơn hai tiếng. Lúc này, các vị thành viên Hội Đồng Viện vẫy tay chào mọi người, sau đó tạm biệt rời đi, chỉ còn lại đám y sĩ trẻ là tiếp tục điên cuồng.   

Sắc mặt Giang Khương ửng đỏ, miễn cưỡng cưỡng ép vận chuyển nội khí tuần hoàn mới bức được hơn phân nửa cảm giác say ra khỏi cơ thể. Thấy Giang Khương trở lại, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng múc đến một chén canh giải rượu.   

- Tại sao lại uống nhiều như vậy?   

Vừa dùng khăn nóng lau mặt cho Giang Khương, vừa oán giận nói:   

- Lát nữa còn phải về quê nữa đấy. Trực thăng đang chờ bên ngoài.   

Giang Khương mỉm cười, đưa tay tiếp nhận khăn lông trong tay Tuyên Tử Nguyệt, tùy tiện xoa mặt một cái, sau đó uống một hớp canh giải rượu, cười nói:   

- Không sao, không cần gấp. Vẫn còn về kịp mà.   

Từ Kim Lăng đến tỉnh Nam khá xa. Đặc biệt trong thời gian tết nhất, từ tỉnh Nam chạy về thôn nhỏ của Giang gia, người bình thường mất khoảng hai ba tiếng, nhưng Giang Khương lại không thành vấn đề.   

Đợi một nhà Giang Khương từ trong nhà bước ra, một chiếc trực thăng từ Thiên Y Viện chậm rãi bay lên, chạy đến phi trường.   

Lúc này, có không ít thành viên Hội Đồng Viện hoặc một số y sư cao cấp mơ hồ nghe được tiếng trực thăng truyền đến. Có mấy vị lơ đãng nhìn lên không trung, nhìn theo hướng chiếc trực thăng rời đi, ánh mắt tràn đầy cảm khái.   

Trong thời điểm tết này, người có thể dùng trực thăng rời đi cũng chỉ có hắn.   

Rất nhiều người cũng nhận được tin tức, hôm nay Giang gia sau mười mấy lăm ly tán sẽ đoàn viên. Hai ba năm đầu không ai chú ý, nhưng bây giờ thì thật sự quá giỏi.   

- Sư phụ, Giang Khương trắng trợn đi gặp mặt ba người Giang Văn Ba, đây chính là cơ hội tốt.   

Một vị y sĩ trẻ tuổi vẻ mặt lấy lòng nhìn Chu Hạo Bình:   

- Người có quan hệ với Tuyệt Y Đường, làm sao có thể đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện?   

- Im miệng.   

Nghe được lời này, sắc mặt Chu Hạo Bình lại không vui, thấp giọng quát:   

- Ngu xuẩn.   

- Vâng.   

Gã thanh niên bị Chu Hạo Bình gầm lên như vậy, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, không dám nói bất cứ điều gì. Chẳng qua gã không hiểu, tại sao đây rõ ràng là cơ hội tốt, sư phụ lại mắng mình ngu xuẩn.   

Chu Hạo Bình chậm rãi hít hai lần, lúc này mới chú ý đến sắc mặt tái nhợt của đệ tử, nhẹ thở dài, nói:   

- Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn đều là cộng sự năm xưa với Nguyên Bân y sư, quan hệ không tệ. Chuyện mấy năm qua, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn với Nguyên Bân y sư.   

- Bây giờ Tuyệt Y Đường có thể giải hòa với Thiên Y Viện, làm sao Hội Đồng Viện có thể hoài nghi Giang Khương bất cứ thứ gì?   

Nói đến đây, Chu Hạo Bình nhịn không được khẽ hừ:   

- Những người đó bây giờ chỉ mong đẩy Giang Khương lên vị trí Ủy viên thường vụ. Đây cũng được xem là lấy lòng Giang Văn Ba, bày tỏ sự áy náy đối với Nguyên Bân y sư.   

- Mặc dù Thiên Y Viện vừa mới thoát khỏi đại nạn, nhưng cũng tổn thất mất hai vị Thiên y sư, hai vị y sư nhất phẩm. Cộng thêm Cổ môn cường thế áp nào, Thiên Y Viện tuyệt đối không muốn có thêm một cường địch mạnh như Tuyệt Y Đường.   

- Lúc này, nếu chúng ta gây phiền phức cho Giang Khương, chẳng khác nào tự mua dây buộc mình, hiểu chưa?   

Chu Hạo Bình lạnh lùng nhìn đệ tử bên cạnh, nói.   

- Vâng, vâng, đệ tử hiểu rồi.   

Gã thanh niên bừng tỉnh, liên tục gật đầu.   

Chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân bay Kim Lăng. Bên kia rất nhanh có xe chạy qua chở cả gia đình Giang Khương đến chỗ đậu máy bay. Có một chiếc máy bay đã sớm xin xong lệnh cất cánh.   

4h chiều, chiếc máy bay bình yên đáp xuống sân bay tỉnh Nam. Giang Khương bước xuống máy bay, nhìn bầu trời quen thuộc, liền hít một hơi thật sâu. Nơi này cách phòng khách Khánh Nguyên chỉ có mười mấy cây, nhưng bây giờ không có thời gian đi thăm hỏi Lý lão sư rồi.   

Lại lên một chiếc xe khác, chạy đến một chiếc trực thăng đã đậu sẵn. Có trực thăng, việc đến thôn vào lúc 5h cũng không thành vấn đề.   

- Ba, chúng ta được ngồi trực thăng nữa rồi.   

Nhìn chiếc trực thăng trước mắt, Tiểu Bảo rõ ràng vui vẻ hơn so với ngồi máy bay thương vụ, ôm cổ Giang Khương, cười nhe mấy cái răng nhỏ.   

- Ừm, chúng ta ngồi trực thăng thôi.   

Chiếc trực thăng lại chậm rãi bay lên không. Lúc này, trong một thôn nhỏ đã có tiếng pháo nổi lên.   

Nghe tiếng pháo liên miên không dứt, một ông lão đứng trước cổng nhìn chung quanh, lẩm bẩm:   

- Tại sao Tiểu Nguyên còn chưa về?   

Lúc này, một người thanh niên vóc dáng tuấn tú, mang đến cho người ta cảm giác chói mắt cầm điện thoại đi đến, nghe bên ngoài truyền đến tiếng pháo, có chút không quen khì mũi một cái, mỉm cười an ủi:   

- Ông nội, ông đừng gấp mà. Gia đình anh vừa mới lên trực thăng ở tỉnh.   

- Lên trực thăng?   

Ông lão ngẩn người, có chút không hiểu. Từ tỉnh về đây còn phải đi trực thăng, chẳng lẽ nó vừa mới về lại bị phái đi nữa sao?   

- Đúng, đi trực thăng có thể tiết kiệm được gần một tiếng.   

Chàng thanh niên mỉm cười giải thích:   

- Nếu không, khi anh trở về, chắc cũng bảy tám giờ tối mất.   

- Ừm, đúng vậy, đi trực thăng nhanh hơn, nhanh hơn.   

Ông lão gật đầu, nhưng vẫn lo lắng:   

- Nhưng đi trực thăng đắt lắm.   

- Haha, ông nội, ông yên tâm đi. Anh con bây giờ rất lợi hại. Trực thăng mà anh ấy ngồi không cần trả tiền.   

- Trực thăng đặc biệt? Không cần trả tiền? Không được. Cho dù nó được một số lãnh đạo quốc gia coi trọng nhưng cũng không được như vậy. Như vậy không tốt đâu. Haiz, đứa nhỏ này, tại sao lại không biết tiết kiệm. Cho dù chậm một chút cũng chẳng sao mà. Tại sao lại có thể phung phí tiền của quốc gia chứ? Nếu truyền ra ngoài…   

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ông cụ, Giang Nguyệt Minh chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play