Sau khi đã thông qua xử phạt nghiêm khắc, tiếp theo cũng không phải luận công ban thưởng như nhiều người mong đợi.
Từ Khải Liễu mặt mày luôn nghiêm nghị, lạnh lùng như băng lúc này cũng hơi giãn ra, nhìn mọi người một chút, sau đó bà nhìn về phía Giang Khương gật đầu một cái, nói:
- Sau khi tình hình lần này xử lý xong, chuyện Long Sơn năm đó, giờ chúng tôi đã có thể cho y sư Lý Nguyên Bân và y sĩ Giang Văn Ba một câu trả lời rồi...
Nghe vậy, mọi người cũng thầm gật đầu:
- Đúng rồi, năm đó y sư Lý Nguyên Bân thân là Y sư nhất phẩm Ủy viên Hội đồng viện nhưng lại bị đám Hồ Quang Dương là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện lúc đó hãm hại, rơi vào phong động Long Sơn, cuối cùng Hội đồng viện quả thật đã có thể cho họ câu trả lời rồi. Có điều câu trả lời này không biết có khiến y sư Lý Nguyên Bân hài lòng không. Dẫu sao giờ đối phương đã có Tuyệt Y Đường mà cả Thiên Y viện đều không thể coi nhẹ...
- Giang Khương... bên Tuyệt Y Đường gần đây đều do câu liên lạc, vậy nhiệm vụ liên lạc lần này tiếp tục giao cho cậu đi, có được không?
Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn về phía Giang Khương, nói.
Giang Khương chậm rãi gật đầu nói:
- Được!
- Ừ... Như vậy quá tốt!
Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn ngồi bên cũng gật đầu nói.
Những người khác lúc này dĩ nhiên cũng lần lượt gật đầu. Chuyện này chỉ Giang Khương có thể làm được. Dù sao Giang Khương cũng là con trai của Giang Văn Ba, hơn nữa có vẻ đối phương cũng rất muốn được tiếp xúc với Giang Khương, dù sao giữa hai người cũng có tình nghĩa máu mủ. Có Giang Khương ra mặt, có vấn đề gì mọi người cũng dễ thương lượng hơn một chút.
Hơn nữa địa vị và thân phận của Giang Khương trong viện cũng tương đối thích hợp. Dẫu sao hắn cũng là Ủy viên Hội đồng viện, mặc dù không phải Ủy viên thường vụ nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Có điều, mọi người vừa nghĩ đến đây thì tim lại bất giác đập “thình thịch”. Hai mươi năm trước Lý Nguyên Bân của Tuyệt Y Đường là Ủy viên Hội đồng viện, giờ lại là nhân vật cấp trưởng lão của Tuyệt Y Đường đối lập với Thiên Y viện kia. Tuy tới giờ chủ yếu là đệ tử và đồ tôn của ông ta ra mặt, nhưng trong viện chỉ cử một Ủy viên Hội đồng viện đi bàn bạc với đối phương, hình như chưa đủ...
Nghĩ tới đây, tâm tư không ít người hơi rối loạn. Lúc này trong lòng Chu y sư cũng rối mù, thầm chặc lưỡi. Sao trước giờ mình không nghĩ ra chuyện gì? Bây giờ Giang Khương lập được công lớn như vậy, hơn nữa lại là chủ Tề Thế Đỉnh, đồng thời còn có lý lịch Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ sáng lấp lánh. Lần này lại có lập trường như vậy, vậy thật sự so với mình, ưu thế của thằng nhãi kia càng lúc càng nhiều rồi.
Trong lúc đầu óc không ít người đang suy nghĩ xa xôi thì Từ Khải Liễu lại lên tiếng. Lần này dường như luận công ban thưởng mà mọi người mong ngóng đã lâu rốt cuộc đã tới...
Dĩ nhiên, luận công ban thưởng trên căn bản cũng chỉ là chuyện của một số ít người, hơn nữa trong một số ít người này phần lớn đều là công của Giang Khương.
Trừ Giang Khương ra, những công thần còn lại đứng đầu bảng đều là những người của ban Giám sát từ lúc bắt đầu đã luôn đứng bên ủng hộ Giang Khương, kế đến mới là hai người La Thiên Minh và Chu Hạo Bình Phó chủ nhiệm Hội đồng xử lý nguy cơ lần này cùng với Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc của ban Luyện đan luôn ủng hộ Giang Khương. Còn những Ủy viên Hội đồng viện còn lại đều đứng về đội này tương đối muộn, nên công lao rõ ràng ít hơn nhiều.
Nhưng dù thế này, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, không tư thông với địch coi như có công rồi... Dẫu sao lúc đó tất cả Ủy viên thường vụ đều không có mặt, tất cả cũng nhờ những vị đang ngồi đây ra sức hỗ trợ ổn định thế cục.
Có điều lúc này mọi người đều nhìn Giang Khương người trẻ tuổi nhất ở đây với ánh mắt đố kỵ, thấy người hắn đang tỏa sáng lấp lánh...
- Trong chuyện phản bội viện lần này, các vị đều lập được công lao không nhỏ.
Trong đó, Ủy viên Giang Khương là có công nhất trong chuyện lần này. Ủy viên Giang Khương đã dẫn dắt thành viên ban Giám sát vạch trần âm mưu phản nghịch, hơn nữa còn lãnh đạo Hội đồng xử lý nguy cơ xoay chuyển cục diện, ổn định tình hình Viện. Hơn nữa còn hy sinh bản thân để giải cứu các thành viên Hội đồng viện ra khỏi vây khốn của địch...
- Căn cứ vào tình hình truyên, qua thương lượng của tôi cùng Trưởng ban Lưu Mộc Dương, Trưởng ban Liêu Long Căn, căn cứ theo quy định của viện, tạm thời trao tặng cho Ủy viên Giang Khương vì cống hiến đặc biệt lần này một trăm ngàn điểm thưởng...
Nói tới đây, Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn về phía mọi người, nói:
- Không biết mọi người đối có ý kiến gì về chuyện này không?
- Ồ!
- Ồ...
Nghe thấy phần thưởng này, đông đảo Ủy viên Hội đồng viện đều hơi sửng sốt, chỉ có Giang Khương là nháy mắt, không cảm thấy có vấn đề gì. Mình nhận được phần thưởng cống hiến đặc biệt một trăm ngàn điểm này dường như cũng khá phù hợp...
Nhưng cảm giác nhạy cảm của Giang Khương khiến hắn cảm nhận được những tiếng ồ khe khẽ cổ quái của những người bên cạnh.
Giang Khương hơi quay đầu nhìn chung quanh lập tức liền xác định thấy vẻ mặt của tất cả mọi người dường như đều hơi cổ quái. Ngay cả vẻ mặt của sư phụ cũng lóe lên tia kinh ngạc, có điều dường như tia kinh ngạc này chỉ thoáng qua một cái, sau đó hình như lại lộ tia vui vẻ.
Giang Khương thấy bộ dạng đó của sư phụ thì hơi sửng sốt, nhưng lúc này hình như cũng ý thức được điều gì đó.
Lúc này, đột nhiên có người lên tiếng.
- Viện trưởng, tôi cảm thấy thưởng cho Ủy viên Giang Khương như vậy hình như hơi ít...
Nghe thấy vậy, mọi người đều hơi ngạc nhiên nhìn về phía truyền đến giọng nói. Giọng nói này hình như giống của Chu Hạo Bình.. Chu y sư trước nay cẩn thận, lại cực kỳ ít phản đối ý kiến của nhóm Từ Khải Liễu chứ đừng nói là vì chuyện căn bản không hề liên quan gì đến lão như chuyện này. Sao lão lại ra mặt thay Giang Khương?
Lúc này Từ Khải Liễu dường như cũng hơi bất ngờ, sau khi mỉm cười liền nhìn về phía y sư Chu Hạo Bình, nói:
- À? Không biết Chu y sư cảm thấy nên thưởng cho Giang Khương như thế nào?
Nhìn thấy ánh mắt Từ Khải Liễu, lúc này trong lòng Chu Hạo Bình cũng thầm mắng hai tiếng. Chuyện này đúng là vốn không liên quan gì đến lão, nhưng lão đã nhìn thấu vài điều kỳ quặc trong đó, cho nên lúc này lão cũng chỉ có thể nhắm mắt đứng lên ra mặt thay Giang Khương, giúp Giang Khương thỉnh cầu nhiều phần thưởng hơn.
Vì lão hiểu rõ, lần này Hội đồng viện không thể chỉ thưởng cho Giang Khương vài điểm như vậy. Chỉ e Giang Khương sẽ còn nhận được những món lợi lớn hơn, và món lợi này rất có khả năng là ở chỗ đó...
Nghĩ tới đây, Chu Hạo Bình nghiến răng, nhìn về Từ Khải Liễu, nói:
- Viện trưởng, lần này công lao của Giang Khương không nhỏ. Không chỉ vạch trần âm mưu phản bội viện của đám Chu Thế Dương, đồng thời còn nỗ lực cứu các đồng lưu Hội đồng Thiên Y viện chúng ta, lại còn đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, bỏ rất nhiều sức lực... Tôi cảm thấy trong tình huống như vậy, một trăm ngàn điểm dường như chưa đủ... Để thể hiện sự coi trọng của Hội đồng viện ta với những công lao Ủy viên Giang Khương lập được lần này, tôi cảm thấy một trăm năm mươi ngàn điểm tương đối thích hợp.
- Một trăm năm mươi ngàn...
Chu HạoBình vừa nói ra lời này, mọi người không kìm được hít một hơi lạnh, tuy đối với những Ủy viên Hội đồng viện đang ngồi đây, kiếm mấy đểm này không phải chuyện gì quá khó, nhưng đó chỉ là so với một ngàn hoặc tám trăm điểm thôi. Còn điểm từ một trăm ngàn trở lên, đối với ai cũng không phải con số nhỏ. Cho dù là một Ủy viên Hội đồng viện, cả đời cùng lắm chỉ kiếm được hai ba trăm ngàn điểm mà thôi.
Phần thưởng cống hiến đặc biệt này của Giang Khương được một trăm ngàn điểm là đã khá nhiều rồi. Chẳng qua mọi người chỉ cảm thấy công lao này của Giang Khương không phải Hội đồng viện chỉ cần bỏ ra những điểm thưởng này là được... cho nên mới lộ vẻ chần chừ.
Nhưng Chu Hạo Bình đã nhảy ra nói chút điểm thưởng này cho Giang Khương là không đủ, có điều lập tức cho Giang Khương thêm năm mươi ngàn điểm, như vậy hình như hơi nhiều rồi. nên biết trong lịch sử, điểm thưởng cao nhất cũng hơn bảy mươi ngàn một chút. Giờ lập tức từ một trăm ngàn lên một trăm năm mươi ngàn, thực sự là nhảy hơi mạnh, con số hình như hơi lớn quá.
Giống như một người vốn đang vui mừng vì trúng thưởng mười triệu, rồi trong phút chốc lại cộng thêm cho hắn năm triệu mà không có lý do nào, hình như làm vậy cũng hơi quá.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, dường như chỉ có mình La lão y sư La Thiên Minh lúc này không hề vui mừng vì Chu Hạo Bình đứng ra xin tăng thêm phần thưởng cho đệ tử mình. Ông hiểu rất rõ Chu Hạo Bình đang làm gì, nhưng lúc này ông không tiện chen miệng vào, chỉ có thể đứng nhìn, chỉ mong viện trưởng đừng nghe theo ý kiến của Chu Hạo Bình, cho Giang Khương thêm năm mươi ngàn điểm thưởng.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, lúc này Từ Khải Liễu hơi cười, nhìn Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn, nói:
- Chu y sư đề nghị cho Giang Khương thêm năm mươi ngàn điểm thưởng, Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu thấy như thế
nào?
- Tôi cảm thấy một trăm ngàn điểm là đủ rồi... Tuy nói trong quy tắc thưởng điểm không xác định phần thưởng cống hiến đặc biệt sẽ thưởng cao nhất bao nhiêu điểm, nhưng căn cứ theo thông lộ xưa nay, điểm thưởng cao nhất cũng không quá bảy mươi ngàn điểm. Giang Khương lần này tuy lập được công lao cực lớn, nhưng tôi cảm thấy một trăm ngàn điểm đã là điểm cao nhất rồi...
Sắc mặt Lưu Mộc Dương lãnh đạm phát biểu.
Liêu Long Căn bên cạnh lúc này cũng cười chúm chím gật đầu nói:
- Trưởng ban Lưu nói rất đúng. Năm đó thưởng bảy mươi ngàn điểm tuy tình hình không nguy hiểm như lần này, nhưng chênh lệch cũng không nhiều lắm. Hơn nữa người cống hiến đặc biệt lúc đó còn mất đi một cánh tay... Lúc đó Hội đồng viện chỉ dành tặng bảy mươi ngàn điểm... Cho nên, tôi cảm thấy thưởng cho Giang Khương một trăm ngàn điểm thưởng là không ít đâu... Một trăm năm mươi ngàn... Tiêu chuẩn này thật sự hơi cao qua... Nếu sau này lại có người lập được công gì lớn, có điểm thưởng này rồi, đến lúc đó cũng khó mà so sánh...
Nghe hai người này nói xong, Từ Khải Liễu mỉm cười nhìn Chu Hạo Bình nói:
- Chu y sư... Lý do Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu vừa nói anh thấy như thế nào?
Lúc này trong lòng Chu Hạo Bình lạnh như băng. Các vị Ủy viên thường vụ đã trực tiếp phản bác ý kiến của lão sao lão còn dám nói nhiều. Trong lòng lão cảm thấy chút không ổn, mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng đành thôi, không dám nói nhiều. Lão cố nặn ra một nụ cười, nói:
- Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu nói rất phải, là tôi cân nhắc không chu toàn, cân nhắc không chu toàn...
- Được rồi, về điểm thưởng của Giang Khương cứ quyết định như vậy đi.
Từ Khải Liễu mỉm cười nói.
Từ Khải Liễu vừa nói ra lời này, trên mặt La lão y sư La Thiên Minh lập tức nở ra một nụ cười, còn Chu y sư tì mặt mày đen thui...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT