Giang Khương giống như một bóng người quỷ mỵ, lặng lẽ lướt đi trong bóng tối. Nhưng chỉ năm sáu giây sau, hắn đã xuất hiện trước lối ra, từ trên trần động xông thẳng ra ngoài. Thật ra cửa ải này không nguy hiểm, chẳng qua lối đi quá hẹp. Phía sau hắn vẫn còn hai ba người chưa kịp phòng bị, cho nên không có bất cứ chần chừ và cố kỵ, trực tiếp mang khiên cứ như vậy mà xông ra.
Lúc này, Dư Trung Tấn tay cầm đao đuổi sát tới. Hơn nữa, trong lòng Dư Trung Tấn vừa nôn nóng vừa hưng phấn. Ông thật sự không nghĩ đến Giang Khương lại nhanh như vậy thuận lợi đột phá cửa ải này.
Nhưng khi ông tiến vào, chỉ thấy bóng Giang Khương ở lối đi chợt lóe lên rồi biến mất. Cho nên, ông cũng không dừng lại, trực tiếp đánh gục hai người, lúc này mới phát hiện Giang Khương đã giết hai người, làm trọng thương một người, vì thế đã dốc hết một đao chặt đứt đầu của thủ lĩnh đối phương, sau đó theo sát Giang Khương chạy vào trong.
Ông không yên tâm để Giang Khương một mình vào trong. Hơn nữa, trong tình huống vừa rồi, ông tuyệt đối không tin Giang Khương không bị thương. Mặc dù lúc này tranh thủ đối phương chưa kịp phản ứng mà đuổi giết là không sai, nhưng ông luôn cảm thấy chuyện này nên do thủ lĩnh ngoại viện như ông phụ trách mới đúng, sao có thể để cho vị quan chỉ huy cao nhất mạo hiểm, một mình liều chết xông lên phía trước?
Nếu chuyện này truyền đi, chỉ sợ Dư Trung Tấn sẽ trở thành trung tâm chỉ trích của toàn viện. Nếu Giang Khương xảy ra chuyện gì nguy hiểm, đến lúc đó ông không còn mặt mũi để gặp người.
Lúc này, sau lưng ông còn có nhiều cao thủ Thiên giai của Thiên Y Viện theo sát bước chân hai người vọt vào.
Dư Trung Tấn cũng không do dự, Giang Khương ngay cả thời gian bổ đao cũng không có. Tất nhiên người này sẽ do ông giải quyết, một đao chém xuống, sau đó tiếp tục lắc mình chạy về phía trước.
Nhưng khi Dư Trung Tấn tiến vào, đã sớm không thấy bóng dáng của Giang Khương. Ông men theo lối đi chạy vào bên trong, phía trước xuất hiện một lối rẽ, sắc mặt không khỏi khó coi, liền ngừng lại.
Nhìn chung quanh một chút, mới phát hiện vách đá bên trái cửa động có hai vết trầy, hơn nữa bên dưới có không ít dấu chân, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Liền theo hướng đó mà xông vào.
Lúc này, ở một chỗ sâu trong lối đi, sắc mặt Ninh Hán Dân và Hồ Quang Dương vô cùng khó coi nhìn vào một cửa hang không coi là quá hẹp đang có bảy tám người vây quanh.
Động này vốn rộng hai thước, nhưng vì rơi xuống không ít nham thạch và bùn đất nên đã bị rộng ra không ít. Tuy vậy cửa động vẫn không rộng đến một thước. Mà bên cạnh cửa động cách đó không xa có bốn năm người ngã xuống, xem ra đã bị giết khi cường công.
Nghe người đàn ông này nói, Hồ Quang Dương thoáng chần chừ một chút, sau đó lạnh giọng nói:
- Được.
Ninh Hán Dân cắn răng nói:
- Nếu cường công, chúng ta không cách nào đảm bảo bọn họ không xảy ra vấn đề.
- Bây giờ mà ông còn suy nghĩ nhiều như vậy sao? Ông nên biết rõ, bây giờ ông đã là phản nghịch của Thiên Y Viện, ông còn cố kỵ như vậy à?
Người đàn ông trung niên cười lạnh:
- Chỉ cần có một trong số ba người bọn họ còn sống, chúng ta có thể an toàn ra ngoài.
Nghe người đàn ông nói, gương mặt Ninh Hán Dân trở nên âm trầm, chậm rãi nói:
- Kế hoạch đầu tiên của chúng ta không phải như vậy.
- Kế hoạch? Lúc này mà ông còn nói kế hoạch với tôi? Nếu không phải ông cứ một mực ngăn cản, chúng tôi đã sớm bắt được người bên trong, há còn kéo đến bây giờ?
Người đàn ông trung niên âm lãnh nhìn Ninh Hán Dân một cái, sau đó lạnh giọng nói:
- Chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu cường công.
Nghe người đàn ông trung niên nói, những người đang vây trước cửa động móc từ trong túi hai quả lựu đạn, đồng thời nắm chặt trường đao trong tay, chuẩn bị tấn công.
Nhìn động tác của những người này, gân xanh trên trán Ninh Hán Dân bắt đầu nổi lên, không nhịn được nắm chặt nắm đấm. Chẳng qua lúc này ông đã không thể ra sức, trong lòng không biết là đang hối tiếc hay là khẩn trương.
Một tiếng vang thật lớn. Một bóng người bay ra ngoài. Hồ Quang Dương và người đàn ông trung niên lùi lại ba bốn bước mới đứng vững. Sau khi đứng vững, chỉ cảm thấy tay cầm đao tê rần lên, trong lòng không khỏi tràn đầy kinh hãi, nhìn nhau rồi thất thanh kêu lên:
- Dư Trung Tấn?
Khụ! Một mực ẩn thân đằng sau tấm khiên, Giang Khương chậm rãi buông tấm khiên xuống, lộ ra nửa người trên, nhưng lại ho khan hai tiếng, một dòng máu chảy ra.
- Giang Khương?
Nhìn gương mặt tái nhợt của Giang Khương đằng sau tấm khiên, Hồ Quang Dương và Ninh Hán Dân đều biến sắc. Người đàn ông bên cạnh nghe Hồ Quang Dương và Ninh Hán Dân nói, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi, nhìn chằm chằm Giang Khương.
Một người đàn ông trung niên ở bên trong hang, phát hiện bên ngoài phát sinh biến cố, liền dè dặt bước đến cửa hang, nhìn ra bên ngoài, sau đó vui mừng nói:
- Viện trưởng, tiếp viện đến, là Trưởng ban Giang, Trưởng ban Giang.
- Sao? Giang Khương đã về rồi?
Gần cửa hang truyền ra thanh âm yếu ớt lẫn mừng rỡ của Từ Khải Liễu.
Ánh mắt Lưu Mộc Dương cũng sáng lên, cố gắng ngồi dậy, ôm vết thương nơi ngực phải, cố gắng lết đến nhìn ra bên ngoài, cũng không nhịn được mà mừng rỡ:
- Đúng thật là Giang Khương. Nhưng dường như chỉ có một mình cậu ấy.
- Một mình?
Ho khan hai tiếng, một thanh âm khàn khàn bên cạnh truyền đến, giọng nói tràn đầy tức giận: