Mấy cặp mắt đều nhìn chằm chằm màn ảnh, nhìn ba người lộ ra nụ cười và biểu hiện hoàn toàn giống nhau. Duy chỉ có chút khác biệt là ánh mắt của Giang Khương chính giữa thâm thúy hơn nhiều, còn ánh mắt đám người Hồ Giang thì có chút mê man.   

- Đây là...   

Ba người trong phòng quan sát liền đứng lên, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đều đoán ra hẳn có liên quan đến Giang Khương.   

Bên trong phòng thẩm vấn, Giang Khương vẫn mỉm cười, nhìn Chu Thế Dương trước mắt, nói:   

- Đúng không? Thiên y sư ông trước mặt đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tôi, có gì đáng để kiêu ngạo không?   

- Không có gì để kiêu ngạo?   

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Chu Thế Dương lập tức trợn to, tức giận nói:   

- Tôi đường đường là Thiên y sư, một mình cậu...một mình tiểu tử miệng còn hôi sữa như cậu cũng dám so sánh với tôi?   

- Tại sao lại không thể? Ông là Thiên y sư, nhưng bây giờ ông đã là tù nhân. Chẳng lẽ ông còn chưa ý thức được sao?   

Giang Khương vẫn mỉm cười, giọng nói vẫn dửng dưng, nhưng lọt vào tai Chu Thế Dương lại chói vô cùng, trong nháy mắt liền nổi cơn thịnh nộ.   

- Ta không phải tù nhân, ta là Thiên y sư, ta phải làm Viện trưởng Thiên Y Viện. Tiểu tử cậu đừng có thuận miệng nói bừa.   

Ba người bên ngoài nhìn màn hình, không khỏi trố mắt nhìn nhau. Y sư Chu cố gắng đè nén sự nghi ngờ, thấp giọng hỏi:   

- Lão La, Giang Khương đang dùng thủ pháp gì vậy? Lại có thể khiến cho Chu Thế Dương trở nên thất thố, thậm chí ngay cả đám người Hồ Giang bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Nhìn qua giống như bị khống chế tinh thần, phối hợp với Hoặc Tâm Trà, hiệu quả lại càng mạnh hơn. Chẳng lẽ Giang Khương biết thuật thôi miên sao?   

Ánh mắt La lão lóe lên, nhẹ nhàng lắc đầu:   

- Tôi quả thật không biết, nhưng đệ tử của tôi không phải người bình thường. Nếu hắn có năng lực này, ngược lại cũng không kỳ quái.   

Nghe La y sư nói, Chu y sư cũng không nhịn được thở ra một hơi, nhìn Giang Khương trên màn hình, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cũng không nói gì thêm.   

Lúc này, bên trong phòng thẩm vấn, nghe Chu Thế Dương tức giận quát lên như vậy, ánh mắt Giang Khương lại càng thâm thúy thêm mấy phần, ngôn ngữ cũng bén nhọn hơn:   

- Tại sao ông lại là Viện trưởng được chứ? Từ Khải Liễu vẫn còn ở đây, chưa đến phiên ông làm Viện trưởng đâu.   

- Từ Khải Liễu? Haha, nhanh thôi, bà ta sẽ không còn là Viện trưởng nữa, và tôi sẽ là Viện trưởng.   

Vẻ mặt Chu Thế Dương càng lúc càng kích động, lớn tiếng kêu ầm lên.   

- Theo tình huống trước mắt, Từ Khải Liễu ít nhất cũng còn làm Viện trưởng sáu bảy năm nữa. Ông đừng có mà nằm mơ.   

Giang Khương không sâu không cạn nói. Nhưng mọi người có thể nhìn trên trán của hắn bắt đầu rịn một tầng mồ hôi, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Thậm chí còn ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó chậm rãi chảy từ trên gò má xuống.   

Hai người Hồ Giang dường như thoát ra khỏi ảnh hưởng của Giang Khương, nhìn cảnh tượng trước mắt, cả hai đều cảm thấy cổ quái, nhưng hai người một chút cũng không ý thức được vừa nãy bọn họ bị Giang Khương ảnh hưởng tinh thần.   

- Bây giờ bà ấy và Lưu Mộc Dương đều bị bắt, rất nhanh bà ấy sẽ chết, còn làm Viện trưởng cái rắm gì nữa. Bà ấy mà chết, ta chính là Viện trưởng. Hừ, Giang Khương, đến lúc đó cậu cũng chết chắc.   

Thấy mồ hôi trên trán Giang Khương ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt Chu Thế Dương bắt đầu trống rỗng, cười lạnh nói.   

Sắc mặt Giang Khương có chút tái nhợt, từng giọt mồ hôi thay phiên nhau chảy xuống, nhưng hắn không hề đưa tay lên lau, nhìn chằm chằm Chu Thế Dương phía đối diện, lạnh giọng nói:   

- Làm sao có thể? Cận vệ bên cạnh Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương không ít, hơn nữa bọn họ không thể nào rời Kim Lăng quá xa. Mà gần Kim Lăng cũng chẳng có nơi nào có thể vây khốn họ. Trong tình huống như vậy, lực lượng của ông tuyệt đối không đủ. Cho dù ông và Ninh Hán Dân, Hồ Quang Dương có liên thủ với nhau cũng không đủ.   

- Hắc hắc, cậu không tin? Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương có tính là gì chứ? Kim Lăng lớn như vậy, làm sao mà không có chỗ thích hợp chứ? Hahah...   

Ánh mắt Chu Thế Dương thẫn thờ, nhưng gương mặt lại cực kỳ đắc ý:   

- Mỏ Kinh Sơn thì thế nào? Chỗ đó đừng nói là mười mấy người, cho dù nhiều gấp đôi cũng đủ để khốn trụ. Cộng thêm nhóm người Cổ môn tiếp tay, chúng ta cũng đủ để vây khốn bọn họ.   

Lời Chu Thế Dương còn chưa nói xong, trên cổ lại xuất hiện thêm một cây ngân châm, sau đó cả người mềm nhũn, cứ như vậy mà ngất đi.   

- Mỏ Kinh Sơn...   

Bên ngoài, đám người La Thiên Minh nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn.   

- Thiên phú Mê hoặc dừng lại. Năng lượng tiêu hao 8%, tinh thần tiêu hao quá độ, cơ thể sắp rơi vào trạng thái ngủ đông.   

Tin tức xẹt qua đầu Giang Khương, cả người hắn mệt lả, dựa lưng vào ghế thở hổn hển.   

- Chủ tịch, cậu thế nào rồi?   

Hồ Giang đưa tay đỡ lấy Giang Khương.   

- Không sao, mau điều động ngoại viện. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.   

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý hai người cứ yên tâm.   

La Thiên Minh từ ngoài cửa xông vào, khẩn trương hỏi:   

- Giang Khương, con không sao chứ?   

Giang Khương cười mệt mỏi:   

- Sư phụ, con không sao. Mau bảo Dư Trung Tấn dẫn người lên đường đi, nhất định phải cẩn thận, xuất kỳ bất ý.   

- Con yên tâm đi. Dư Trung Tấn đã ra ngoài an bài rồi. Con nghỉ ngơi trước đi rồi nói sau.   

La Thiên Minh gấp giọng nói.   

- Vâng, như vậy cũng tốt.   

Đối với năng lực của Dư Trung Tấn, Giang Khương vẫn rất yên tâm, miễn cưỡng nói:   

- Sư phụ giao phó lại với Dư Trung Tấn, vạn nhất chuyện không làm được, cứ nói với Ninh...Ninh Hán Dân, năm đó ông ấy không phải chủ động tham gia vào sự kiện Long Sơn, chỉ cần ông ấy phối hợp cứu đám người Viện trưởng ra, chúng ta sẽ không truy cứu chuyện cũ.   

- Được, để ta đi giao phó ngay. Con nghỉ ngơi đi.   

La Thiên Minh đưa tay xoa đầu Giang Khương, khẩn trương trấn an.   

Trên gương mặt Chu y sư đang đứng ngoài cửa hiện lên sự xúc động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play