- Không được. Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ phải nên giao cho Giang Khương làm. Chuyện lần này đều do một tay nó xử lý.   

La Thiên Minh cau mày nhìn Chu y sư, trầm giọng nói:   

- Hơn nữa, ban Giám sát bây giờ cũng do một tay nó chủ đạo. Ngoại viện trên căn bản cũng một mực phục tùng sự chỉ huy của nó. Nó đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ cũng là danh chính ngôn thuận mà.   

Đối với thứ này, La Thiên Minh theo lý mà tranh thủ. Tuy đám người Chu y sư nói cũng có lý, nhưng chuyện liên quan đến tương lai phát triển của Giang Khương, ông làm thầy cũng nên tranh thủ cho đệ tử của mình. Hơn nữa bây giờ cũng được xem là danh chính ngôn thuận, ngu sao mà không tranh.   

Không nói đến lần này Thiên Y Viện đang gặp nguy cơ lớn, tình huống của mấy người Viện trưởng lại không rõ, nhất định phải có một người có thực lực nắm trong tay hết thảy, cho dù sau chuyện này, nhóm người Viện trưởng có thể thuận lợi trở về, Giang Khương đã có danh tiếng Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, Hội Đồng Viện không thể không cân nhắc đến sự tồn tại của Giang Khương.   

Vạn nhất nếu nhóm người Viện trưởng xảy ra vấn đề, có Giang Khương chống đỡ, bọn họ phụ tá, Thiên Y Viện rất nhanh sẽ ổn định lại cục diện, đỡ cho đến lúc đó Hội Đồng Viện không có người trấn áp, hiện trường sẽ hỗn loạn ngay.   

Đám người Chu y sư nghe La Thiên Minh nói, cũng không biết phải làm sao. Không thể không nói lời này của La Thiên Minh rất có lý, nhưng đám người Chu y sư vẫn không muốn một người còn quá trẻ như Giang Khương đảm nhiệm chức lớn như vậy. Vị trí này có thể nói là rất quan trọng. Nếu Viện trưởng không thể bình an trở về, đến lúc đó Giang Khương thân là Chủ tịch hội đồng xử lý nguy cơ, muốn làm gì, sắp xếp ra sao sẽ không có ai hạn chế hắn.   

Hơn nữa, vị trí này là vị trí được mạ vàng rất tốt. Hội Đồng Viện xảy ra chuyện lớn như vậy, bất kể có cứu về được Viện trưởng hay không, không bao lâu sau sẽ phải tiến hành bổ sung hoặc đổi người.   

Nếu Chu y sư có thể trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, cho dù Viện trưởng bình an trở về, khi chọn lại, ông sẽ có một vị trí trong ủy viên thường vụ. Nhưng nếu để cho Giang Khương ngồi, đến lúc bổ nhiệm, cũng không nhất định sẽ có phần của ông.   

Mang theo suy nghĩ như vậy, Chu y sư cau mày nhìn La lão, trầm giọng nói:   

- Lão La, tuy nói là nói như vậy, nhưng dù sao Giang Khương cũng vẫn còn quá trẻ. Để những lão già như chúng ta chấp chưởng vẫn ổn thỏa hơn. Giang Khương vẫn có thể phụ trách chỉ huy cứu viện, chúng ta cũng sẽ không nhúng tay loạn.   

- Tôi cảm thấy không cần thiết. Giang Khương thân là Ủy viên Hội Đồng Viện, hơn nữa còn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, dựa theo thông lệ, vốn đã là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bây giờ, nếu mọi người đã thấy được năng lực của Giang Khương, một tay cứu vãn nguy cơ của viện. Một khi Giang Khương đã có năng lực này, kinh nghiệm xử lý cũng sẽ nhiều hơn chúng ta. Những lão đồng chí như chúng ta nên nhường ngôi trong thời điểm này, để bọn chúng có thể yên tâm mà phát huy, chúng ta ở một bên trợ giúp khống chế đại cuộc là được rồi.   

La Thiên Minh trầm giọng nói:   

- Nếu chúng ta ngồi ở vị trí cao hơn, ngược lại Giang Khương sẽ cảm thấy vướng tay vướng chân không thi triển được.   

Nhìn thấy hai người tranh cãi, không ai chịu thua ai, tất cả các Ủy viên còn lại đều trố mắt nhìn. Hai người người nào nói cũng có lý, đúng là có chút khó lựa chọn.   

Đột nhiên Luyện đan sư Lưu Thiên Phúc lên tiếng:   

- Tôi thấy như vậy đi, tình huống lần này vốn là cao tầng Hội Đồng Viện chúng ta xảy ra vấn đề, chẳng những mấy vị Thiên y sư xảy ra vấn đề, mà ngay cả những người trong chúng ta cũng bị liên lụy đến. Tuy nói các vị đang ngồi đây đều xuất hết lực, nhưng để tránh tị hiềm, tôi thấy nên để Giang Khương đảm nhiệm chức Chủ tịch sẽ hợp lý hơn.   

- Những chuyện khác, để cho lão Chu và lão La đảm nhiệm chức Phó chủ tịch, ở một bên trợ giúp Giang Khương. Những người còn lại sẽ toàn lực hỗ trợ ba người.   

Nghe Lưu Thiên Phúc nói xong, mọi người đều nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy lời nói của Lưu Thiên Phúc rất có lý. Ngay cả Chu y sư, mặc dù vẫn không muốn nhưng cũng không thể không quan tâm đến ý kiến của Lưu Thiên Phúc.   

Dù sao lý lịch của Lưu Thiên Phúc trong Hội Đồng Viện cũng chỉ đứng sau La Thiên Minh. Có hai người ủng hộ Giang Khương đảm nhiệm chức Chủ tịch, hơn nữa còn có một Vu Phượng Minh còn chưa lên tiếng, cục diện trước mắt đã xem như không thuận lợi rồi. Bây giờ Chu y sư không có đủ lòng tin những ủy viên khác sẽ ủng hộ ý kiến của ông.   

Mà ông cũng biết rất rõ, cho dù ông phản đối, chỉ sợ Vu Phượng Minh cũng sẽ đứng ra phản đối ý kiến của ông. Cứ tiếp tục kiên trì như vậy, đôi khi lại gây ác cảm cho Giang Khương. Còn về vị trí Ủy viên thường vụ, chỉ cần ông là Phó chủ tịch, vậy vẫn còn có hy vọng.   

Tùy ý nhìn nhân vật chính của lần này, phát hiện Giang Khương dường như không quá để ý, mặt mày dửng dưng, nhớ đến thủ đoạn và năng lực của hắn, còn có danh tiếng chủ nhân Tế Thế Đỉnh, Chu y sư liền cau mày, cắn răng nói:   

- Nếu ngay cả lão Lý cũng nói như vậy, tôi cũng sẽ không nhiều lời. Như vậy đi, mọi người bỏ phiếu quyết định, nếu mọi người đều ủng hộ Giang Khương, tôi cũng sẽ không phản đối nữa.   

Nghe Chu y sư nói xong, Lưu Thiên Phúc khẽ mỉm cười:   

- Được rồi, vậy bỏ phiếu quyết định đi.   

Đối với đề nghị này, La Thiên Minh cũng cảm thấy hài lòng. Bây giờ Ủy viên Hội Đồng Viện tổng cộng có tám người. Ông, Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc dĩ nhiên là ủng hộ Giang Khương, cộng thêm bản thân Giang Khương có ít nhất bốn phiếu, đảm bảo sẽ ở chỗ bất bại.   

Lập tức La Thiên Minh lên tiếng:   

- Được, chuyện gấp phải tòng quyền, chúng ta nên trực tiếp giơ tay biểu quyết. Bây giờ, người đồng ý Giang Khương đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ thì giơ tay.   

Dứt lời, La Thiên Minh đã giơ tay lên, sau đó nhìn mọi người, nói.   

- Tôi đồng ý.   

Y sư Lưu Thiên Phúc cũng mỉm cười giơ tay lên.   

Luyện đan sư Vu Phượng Minh bên cạnh cũng mỉm cười, giơ cao tay, nói:   

- Giang Khương rất tốt, rất có năng lực. Tôi tin rằng cậu ấy có thể thuận lợi dẫn dắt Thiên Y Viện chúng ta thoát khỏi nguy cơ lần này. Tôi đồng ý để cậu ấy đảm nhiệm chức Chủ tịch.   

Nghe Vu Phượng Minh nói, nhìn ba người giơ cánh tay, các vị y sư còn lại không nhịn được nhìn nhau một cái. Bọn họ cũng không phải là phe của Giang Khương, cho nên Chu Thế Dương mới không động thủ với bọn họ.   

Nhưng tình huống trước mắt mọi người cũng sáng tỏ, bây giờ đã có ba người ủng hộ Giang Khương, cộng thêm một phiếu nữa của Giang Khương là bốn phiếu. Bên này mình có bốn người, chỉ cần có người giơ tay ủng hộ Giang Khương, như vậy việc Giang Khương trở thành Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ xem như đã định. Nếu ai ủng hộ hắn, cũng có thể xem như đang giúp người bị nạn, bán cho Giang Khương một cái ân tình.   

Lập tức có người vòng vo ánh mắt, thấy Giang Khương còn chưa giơ tay, lập tức giơ tay nói:   

- Tôi cũng tán thành Giang Khương đảm nhiệm chức Chủ tịch.   

Người này giơ tay, người bên cạnh liền tiếc nuốt không thôi. Sớm biết vậy đã giơ tay rồi. Vì giơ tay sớm một khắc và giơ tay lúc này, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.   

Nhưng lúc này không giơ cũng không được. Thừa dịp Giang Khương còn chưa giơ tay, liền vội vàng giơ tay lên, cũng không muốn đắc tội với vị Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ này.   

Thấy từng người đã giơ tay, còn dư lại Giang Khương và Chu y sư là chưa giơ, Chu y sư liền âm thầm thở dài, trầm giọng nói:   

- Nếu tất cả đều đồng ý, tôi cũng không giữ thái độ của mình nữa. Tôi và lão La nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ Ủy viên Giang Khương, dẫn dắt Thiên Y Viện thoát khỏi nguy cơ trước mắt, cứu viện trưởng và đám người Trưởng ban Lưu.   

Nghe lời của Chu y sư, những người đang giơ tay đằng sau cũng phải hé miệng cười thầm. Vị Chu y sư này thấy chuyện không thể như ý mình, liền trở mặt nhanh thật nhanh, lời nói lại rất êm tai.   

Thấy tất cả mọi người đều giơ tay, nghe xong Chu y sư nói, Giang Khương cũng cười khổ không thôi. Hắn còn chưa giơ tay mà?   

Tất cả đều nhìn hắn, Giang Khương cũng biết sư phụ vất vả mới đưa mình thượng vị, cũng không nên làm ra vẻ quá, lập tức nghiêm mặt, nói:   

- Cảm ơn các vị ủy viên và tiền bối đã tín nhiệm, đồng thời cũng cảm ơn sư phụ đã ủng hộ. Nếu mọi người đã tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, xin các vị ủy viên hãy trợ giúp tôi nhiều hơn, ổn định thế cục trước mắt, đồng thời mau chóng cứu Viện trưởng và những người khác ra.   

- Tôi tin rằng có mọi người ủng hộ và trợ giúp, nhất định có thể thành công...   

Trong lúc cuộc họp được tiến hành, hỗn loạn bên trong Thiên Y Viện càng lúc càng nghiêm trọng. Phần lớn công việc đều ngưng lại. Mặc dù các vị chủ quản đã toàn lực đè ép, nhưng các thành viên trên căn bản không còn lòng dạ nào mà tiếp tục công việc. Tất cả đều tập trung lại một chỗ, bàn tán về tình hình trước mắt.   

- Phải làm thế nào bây giờ? Bây giờ Viện trưởng, Trưởng ban Lưu đều không có. Thành viên Hội Đồng Viện còn lại cũng đang hỗn loạn, chẳng lẽ Thiên Y Viện chúng ta xảy ra vấn đề sao?   

Một y sĩ thực tập khoảng hai hai, hai ba tuổi, sắc mặt hoảng sợ nhìn một y sư tam phẩm, nói:  

- Sư phụ, phải làm sao đây? Chúng ta có phải sẽ...   

- Không biết, không biết nữa. Thiên Y Viện chúng ta trải qua nhiều mưa gió như vậy, chút khó khăn này có là gì chứ? Tiểu An, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu. Phải tin tưởng vào Hội Đồng Viện.   

Vị y sư tam phẩm mỉm cười an ủi đệ tử của mình, nhưng ánh mắt lo âu của ông làm sao mà che giấu được.   

Cảnh tượng như vậy diễn ra rất nhiều trong Thiên Y Viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play