Đồng chí Ngưu Bộ Quần vừa nói xong liên cảm thấy một thứ gì đó từ trên đỉnh đầu đập mạnh xuống, đợi tới khi ông phát hiện thì vật to lớn này đã đến đỉnh đầu.
Sắc mặt đồng chí Ngưu Bộ Quần kinh hãi, ông không hổ là cao thủ Thiên giai cấp 2, vừa phát hiện trên đỉnh đầu có vật to lớn, hơn nữa lực ép cực lớn gần như không thể kháng cự thì lập tức ngã lưng ra sau, ngã người xuống đất lăn một vòng.
Sau khi một tiếng “keng”cực lớn vang lên mới mặt mũi đỏ bừng bật dậy từ dưới đất.
Mấy cao thủ ngoại viện bên cạnh cũng bị vật đột nhiên rơi xuống này làm cho sợ hết hồn; đợi đến khi nhìn thấy rõ thì sắc mặt mấy cao thủ ngoại viện này tối sầm lại.
Thứ nện xuống đầu đầu Ngưu Bộ Quần không phải thứ gì khác, mà chính là Tề Thế Đỉnh Trấn viện chi bảo.
Cái thứ nặng như vậy, bị đối phương dễ dàng nhấc lên làm búa tạ đánh người, điều này đúng là đủ để dọa người. Ban nãy may là Chủ nhiệm Ngưu phản ứng nhanh, nếu rơi lên đầu người khác, chỉ e đúng là đã bị cái đỉnh này đè chết rồi.
Giang Khương đứng ở trên đài, nhìn Ngưu Bộ Quần mặt đang đỏ lên, sau khi hừ lạnh một tiếng thì Tề Thế Đỉnh kia đột nhiên bay lên, sau đó lại tiếp tục nện về phía Ngưu Bộ Quần.
Sắc mặt Ngưu Bộ Quần thay đổi, nhìn Tề Thế Đỉnh đập xuống đầy uy thế nhưng không dám chống cự, chỉ có thể lắc mình bỏ chạy.
Nhưng rõ ràng Giang Khương không định bỏ qua cho ông như vậy. Tề Thế Đỉnh cứ nâng lên hạ xuống, đuổi theo sau lưng Ngưu Bộ Quần đập mạnh xuống, đuổi đến mức Ngưu Bộ Quần chạy vô cùng chật vật.
Mấy trăm thành viên cộng với mấy cao thủ ngoại viện ai nấy đều sửng sờ nhìn đại đỉnh cực kỳ sống động nhưng thật sự không thể hiểu nổi. Đại đỉnh này ít nhất cũng nặng hai trăm cân, sao có thể nhảy lên đáp xuống dễ dàng như vậy?
Ngưu Bộ Quần đáng thương bị Tề Thế Đỉnh đuổi theo sau lưng nện xuống không ngừng, trong lòng vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì được. Ông cứ nghĩ có lẽ Giang Khương nện vài cái là hết sức rồi nhưng ai ngờ tên này không hề dừng lại, cứ cho Tề Thế Đỉnh nện theo sau lưng.
Sau khi Ngưu Bộ Quần chạy vòng quanh khán đài ba bốn vòng thì cuối cùng cũng mặt mày xanh mét xoay người lại, nhìn Tề Thế Đỉnh đang nện về phía mình, khiến răng vận khí đấm một quyền về phía đại đỉnh.
Ông cho rằng đại đỉnh này tuy nặng vài trăm cân nhưng lực đạo cú đấm này của mình cũng không tầm thường. Một quyền đấm chết một con trâu cũng không thành vấn đề. Mình không thể cứ bị đuổi chạy thế này mãi được...
- Keng...
Một tiếng rền vang lên, một quyền này của đồng chí Ngưu Bộ Quần đánh chính giữa Tề Thế Đỉnh, sau đó Tề Thế Đỉnh bay ra ngoài.
Chân đồng chí Ngưu Bộ Quần cũng mềm nhũn, sau đó hộc một bụm máu, mông đặt xuống đất.
- Chủ nhiệm... Chủ nhiệm...
Các cao thủ ngoại viện thấy Ngưu Bộ Quần bị thương thì vội vàng vây đến, đỡ Ngưu Bộ Quần dậy.
- Khụ khụ khụ...
Ngưu Bộ Quần tiếp tục ho khan chừng mấy tiếng, gương mặt lúc này đã tái nhợt, vội vàng đưa tay vào túi móc ra một bình ngọc nhỏ, đổ một viên đan dược vào miệng, đứng tại chỗ vận khí một lúc, sắc mặt mới thoáng dễ coi hơn một chút.
Lúc này trong sân vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hình ảnh trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ cổ quái, thật sự là không biết phải miêu tả cảm giác lúc này như thế nào. Đường đường là Phó chủ nhiệm, cao thủ Thiên giai cấp 2, sao lại bị Tề Thế Đỉnh đuổi đánh, còn bị trọng thương đến như vậy.
Lúc này Giang Khương khẽ cười một tiếng, không hề thấy hắn có hành động gì nhưng Tề Thế Đỉnh kia đã lặng lẽ không một tiếng động bay trở về bên cạnh hắn.
Giang Khương khẽ hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Ngưu Bộ Quần, lạnh lùng nói:
- Chủ nhiệm Ngưu... Tôi đã nói rồi, nếu ông nhận được lệnh của Hội đồng viện, vậy giờ ông đi Hội đồng viện xác minh lại, mời Viện trưởng Từ hoặc Trưởng ban Lưu chứng thực cho tôi chuyện này. Chỉ cần Viện trưởng Từ hoặc Trưởng ban Lưu xác nhận với tôi, Hội đồng viện đã thực sự hạ lệnh bắt giữ tôi thì tôi sẽ không nói hai lời tự mình chịu trói.
Nói tơi đây, ánh mắt Giang Khương hơi lạnh lẽo:
- Nếu không... Với tình hình hiện tại, nếu bọn họ không chứng thực với tôi, vậy tôi muốn rốt cuộc ai đã truyền đạt mệnh lệnh này với ông... Thì bảo người đó đến nói chuyện với tôi... Tôi rất muốn xem thử, rốt cuộc ai dám giả truyền lệnh Hội đồng viện, bắt giữ một Ủy viên Hội đồng viện!
- Cậu...
Lúc này sắc mặt Ngưu Bộ Quần cực kỳ khó coi, với lực lượng của ông hiện tại, muốn đối phó với Giang Khương cùng với thành viên của Ban giám sát thực sự không nỗi. Hơn nữa hiện tại đội chấp pháp của Ban giám sát cũng đã phong tỏa toàn bộ nội viện. Cho dù ngoại viện có muốn tiếp viện, thì dưới sự uy hiếp của Ban giám sát e là cũng không dám manh động.
Cho nên, lúc này ông đang tiến thoái lưỡng nan. Trong lòng ông thầm hối hận. Nếu sớm biết Giang Khương lợi hại như vậy thì đã chuẩn bị trước thì tốt rồi, sao có thể rơi vào nông nỗi này?
Đúng lúc Ngưu Bộ Quần còn đang chần chừ thì rốt cuộc cũng có người trầm giọng quát lên:
- Lệnh này của Hội đồng viện do tôi truyền đạt? Sao? Giang Khương cậu dám cãi lại lệnh của viện, trực tiếp phản kháng quyết định của Hội đồng viện đúng không?
Ngưu Bộ Quần nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt thoáng thả lỏng, vội vàng lui sang một bên, để cho vị này thu dọn cục diện. Có vị này ra mặt có lẽ trấn áp được cục diện này.
Nhìn mấy người đang sải bước đi tới, đám đông vốn đang thấp giọng bàn luận lúc này đều yên tĩnh lại. Còn sắc mặt của mấy vị Chủ nhiệm ban Giám sát lúc này hơi biến đổi. Hơn mười thành viên Đội chấp pháp của ban Giám sát ở dưới đài lúc này cũng đều cẩn thận lui sang một bên, không dám chính diện đối kháng với uy thế của mấy người này.
Giang Khương nhìn thấy Chu Thế Dương cùng hai Y sư nhất phẩm sau lưng lão sắc mặt âm trầm bước đến thì trên mặt nở nụ cười chế giễu nhàn nhạt. Mấy vị Chủ nhiệm của ban Giám sát lúc này nhìn nhau một cái rồi cũng lui ra hai bên Giang Khương.
- Giang Khương, tôi chính thức đại diện Hội đồng viện hạ lệnh bắt giữ cậu, cậu còn không giơ tay chịu trói?
Chu Thế Dương đứng trước đài, ngẩng đầu nhìn Giang Khương ở trên đài, nghiêm nghị quát lên.
- Giơ tay chịu trói?
Giang Khương cười lạnh một tiếng, nhìn Chu Thế Dương, sau đó lại nhìn hai Ủy viên Hội đồng viện sau lưng lão, lãnh đạm cười nói:
- Thiên y sư Chu Thế Dương, mặc dù ông là Thiên y sư, Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, nhưng ông không có quyền bắt giữ tôi. Ông dựa vào cái gì mà muốn tôi giơ tay chịu trói?
-
- Chẳng lẽ cậu nghe không hiểu à?
Chu Thế Dương nghe thấy Giang Khương nói vậy thì hai mắt lạnh đi, ánh mắt híp lại một cái rồi nhìn về phía Giang Khương, lạnh giọng nói:
- Tôi đại diện Hội đồng viện, cậu còn muốn phản kháng à?
- Đại diện Hội đồng viện? Haha...
Giang Khương cười khẽ một tiếng, sau đó nhìn mấy trăm thành viên Thiên Y viện xung quanh một vòng, lúc này mới nhìn về phía Chu Thế Dương, lạnh giọng cười nói:
- Trước mặt bao nhiêu thành viên Thiên Y viện ta, ông nói với tôi, chỉ dựa vào ông... ông mà đủ để đại diện hội đồng viện hạ lệnh bắt giữ tôi sao?
- Cậu...
Chu Thế Dương cảm nhận thấy sau câu nói này của Giang Khương rất nhiều ánh mắt đều dồn về phía mình thì sắc mặt hơi đổi, sau đó lạnh giọng nói:
- Tôi đã nói rồi, đây là quyết định của toàn thể Hội đồng viện. Nếu cậu không phục, đến lúc đó dĩ nhiên Hội đồng viện sẽ cho cậu cơ hội biện bạch.
- Nhưng cậu trực tiếp phản kháng mệnh lệnh của Hội đồng viện, hơn nữa còn đả thương nhân viên chấp pháp ngoại viện, thật là vô pháp vô thiên...
- Bây giờ cậu lập tức giơ tay chịu trói, Hội đồng viện còn có thể cho cậu cơ hội này, nếu không chớ trách tôi lệnh cho ngoại viện, giết cậu ngay tại chỗ!
- Giết tôi tại chỗ?
Giang Khương cười lạnh hai tiếng, nói:
- Ông một tiếng Hội đồng viện, hai tiếng Hội đồng viện, tôi hỏi ông, các thành viên khác của Hội đồng viện đâu? Viện trưởng đâu? Trưởng ban Lưu Mộc Dương đâu? Bọn họ đâu? Cái lệnh của Hội đồng viện này e là do chính ông ngụy tạo ra chứ gì?
- Càn rỡ...
Lúc này một Y sư nhất phẩm sau lưng Chu Thế Dương bước lên trước một bước, tức giận nói với Giang Khương:
- Giang Khương... Chu tổng đã nói rồi, đây là quyết định của Hội đồng viện, cậu còn dám nghi ngờ kháng lệnh? Tôi và Đào y sư đều ở đây, có thể làm chứng chuyện này mà cậu còn không phục?
- Đúng... Giang Khương, cậu mau giơ tay chịu trói... Đến lúc đó Hội đồng viện sẽ cho cậu cơ hội, chứ có sai lầm nữa!
Một y sư nhất phẩm khác lúc này cũng bước lên tức giận quát với Giang Khương.
Các thành viên Thiên Y viện xung quanh nhìn thấy cảnh này hầu hết trong lòng đều kinh ngạc. Thiên y sư Chu Thế Dương này trước nay bất hòa với Giang Khương mọi người đều biết. Giờ vị Ủy viên Giang Khương này lại dám trực tiếp cãi lại lệnh của Hội đồng viện, một mình đối kháng với Chu Thế Dương và hai vị Ủy viên Hội đồng viện, thật sự quá kỳ quái.
Càng kỳ quái hơn là, lúc này ban Giám sát lại đứng bên phía Ủy viên Giang Khương.
Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở trợn mắt nhìn tình cảnh trước mặt, muốn xem thử rốt cuộc sẽ náo động như thế nào. Lúc này dường như tất cả mọi người đã ý thức được, e là chuyện trước mặt không tầm thường... Chuyện lớn như vậy, làm náo loạn lên như vậy, vậy là Viện trưởng cùng Trưởng ban Lưu vẫn không hề xuất hiện. Cho dù là Chu tổng dẫn theo hai Ủy viên Hội đồng viện ra mặt, nhưng ban Giám sát lại đứng bên phía Giang Khương, chuyện này thật sự rất kỳ quặc.
- Ba người các ông có thể đại diện Hội đồng viện?
Giang Khương nhìn hai Y sư nhất phẩm mặt mày hng tợn một lần nữa cười lạnh, nói:
- Tôi nói rồi, Viện trưởng đâu? Trưởng ban Lưu đâu? Còn La lão y sư La Thiên Minh sư phụ tôi đâu? Năm vị Thiên y sư, chín vị Y sư nhất phẩm, những người khác sao không thấy một ai?
- Nếu chỉ dựa vào ba người các ông muốn đại diện cho Hội đồng viện chỉ e là không đủ đâu!
Giang Khương lạnh giọng nói:
- Nói đi, Chu Thế Dương, viện trưởng và Trưởng ban Lưu bọn họ đang ở đâu... Giờ đứng trước bao nhiêu thành viên viện, ông hãy nói tôi biết, họ đang ở đâu?
Nghe Giang Khương nói vậy, sắc mặt Chu Thế Dương lại một lần nữa biến đổi, sau đó nhìn về phía Giang Khương tức giận nói:
- Sao? Truyền đạt một mệnh lệnh của viện, tôi và hai vị Ủy viên Hội đồng viện còn chưa đủ sao?
Dứt lời, Chu Thế Dương xoay người nhìn chằm chằm mấy trăm thành viên Thiên Y viện sau lưng, đó lại quay người lại, nhìn về phía Giang Khương lạnh giọng quát lên:
- Tôi một lần nữa xác nhận, lệnh của Hội đồng Thiên Y viện, lập tức bắt giữ Giang Khương; lệnh này lập tức có hiệu lực, ai dám không tin!
Nhìn uy thế này của Chu Thế Dương, mấy trăm thành viên Thiên Y viện không người nào dám lên tiếng.
Chu Thế Dương hài lòng cười một tiếng, đang định nói thì lúc này đột nhiên có người lên tiếng, nói:
- Thiên y sư Chu Thế Dương, xin lỗi, chúng tôi không tin!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT