Giang Khương đứng trong làn khói trắng hơi nhíu mày một cái, mặc dù hắn đã sớm nín thở, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất nhiều khác thường.   

Thủ đoạn của Thiên Y viện thực sự không đơn giản. Mặc dù nín thở, không hít chút khói trắng nào nhưng dường như khói trắng này không phải chỉ có tác dụng thông qua đường hô hấp. Giờ hắn bắt đầu mơ hồ phát hiện, sau khi khói trắng này tiếp xúc qua da, da dường như hơi khác thường, chỉ sợ rất có thể sẽ thông qua tiếp xúc với da sinh ra một vài tác dụng.   

Sau khi Giang Khương cảm thấy không ổn thì ân mày hơi nhíu một cái; mặc dù loại ảnh hưởng này đối với hắn mà nói trong vòng nửa giờ sẽ không có tác dụng gì quá lớn. Nhưng cứ nín thở đứng đây như vậy, đợi đối phương tung ra chiêu khác cũng không phải việc hắn muốn.   

Hơn nữa bây giờ mục đích của hắn cũng đã đạt được. Trong quảng trường đã tụ tập rất nhiều thành viên Thiên Y viện. Không cần phải trầm mặc nữa. Hắn lập tức hơi nhắm mắt, sau đó bắt đầu vận thần...   

Nơi này cách Phòng luyện đan không xa lắm, Giang Khương cảm nhận được rất rõ sự tồn tại của Tề Thế Đỉnh. Có điều hắn chỉ cảm nhận được sự tồn tại của Tề Thế Đỉnh thôi chứ hắn không biết mình có thuận lợi thúc giục Tề Thế Đỉnh không. Hình như Tề Thế Đỉnh đang vị vây lại rồi.   

Sau khi Giang Khương hơi nhíu mày một cái thì lật tay, Thần thú bát trong balo trên vai nhanh chóng nhảy ra ngoài, sau đó xuất hiện trong tay hắn.   

Giang Khương lặng lẽ vận thần, đem lực chú ý và tinh thần lực của mình rót vào trong Thần thú bát. Sau khi Thần thú bát hơi sáng lên, tinh thần lực trong nháy mắt được phóng đại gấp mấy lần...   

Trong Phòng luyện đan số 1 cách đó không xa, Tề Thế Đỉnh vốn hơi run rẩy lúc này đã dao động kịch liệt hơn.   

Mấy cao thủ ngoại viện bên cạnh nhìn Tề Thế Đỉnh bị khóa lại chính giữa nhưng vẫn tự mình dao động kịch liệt không ngừng, trong mắt cũng lóe lên tia kinh hãi.   

- Xảy ra chuyện gì? Nó... Thật sự tự cử động à?   

Các cao thủ ngoại viện trố mắt nhìn nhau, một người trong đó hít một hơi thật sâu, nói:   

- Không sao, đã bị xích sắt khóa lại, chẳng lẽ nó còn có thể lật trời à?   

Hai người bên cạnh cũng đồng ý chậm rãi gật đầu, đúng... nó đâu phải máy bay loại hình lớn gì, nó đã bị xích sắt khóa lại rồi, hơn nữa đang ở trong phòng, nó còn có thể làm gì chứ?   

Có điều, cao thủ ngoại viện dẫn đầu sau khi chần chờ một chút vẫn quyết định gọi cho cấp trên.   

- Cái gì? Tề Thế Đỉnh tự dao động sao?   

Thư ký của Chu Thế Dương bên kia kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó nhìn về phía Chu Thế Dương, liền hỏi lần nữa:   

- Đã khóa xích sắt chưa?   

- Ừ... Khóa kỹ là được, các người nhìn thật chặt, tuyệt đối không để cho những người khác xông vào...   

Sau khi cúp máy.   

Thư ký này liếc nhìn cảnh tượng khói trắng bao phủ trên màn hình, cẩn thận nói:   

- Chu tổng... Tôi thấy vẫn nên bảo Chủ nhiệm Ngưu tăng nhanh tốc độ một chút... Không thể để tiếp tục xảy ra rối loạn nữa!   

- Ừ... cậu thông báo với bên kia một tiếng, để cho bọn họ tốc chiến tốc thắng...   

Chu Thế Dương rất đồng ý với lời của thư ký. Tuy giờ Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương đều không ở đây, nhưng nếu thật sự để cho những thành viên khác trong viện biết gì đó thì cũng không dễ xử lý lắm.   

Sau khi nhận được lệnh của Chu Thế Dương, sắc mặt Chủ nhiệm Ngưu hơi biến đổi, sau đó ông nhẹ nhàng vung tay với một vị cao thủ ngoại viện sau lưng.   

Thấy Chủ nhiệm Ngưu ra lệnh, vị cao thủ kia lấy từ trên người một cái ống dài hơn một xích, sau đó nhìn làn khói dày đặc trên đài, không vờ vịt gì, chỉ chỉa ống lên đài, ấn nhẹ lên ống một cái.   

Trong nháy mắt chóp ống bắn ra mười mấy đạo hàn quang, bao phủ lấy khán đài.   

Không ít thành viên viện đứng gần lúc này đều nhìn thấy động tác của cao thủ ngoại viện này, còn chưa kịp phản ứng đã mơ hồ thấy mấy đạo hàn quang trong tay đối phương bắn lên đài.   

Trong tiếng kêu kinh ngạc, những hàn mang kia đã biến mất trong làn khói dày đặc. Trong ánh mắt mong chờ của đám Chủ nhiệm Ngưu, trong cảm xúc căng thẳng của các thành viên nội viện, trên khán đài vẫn hoàn toàn yên tĩnh, giống như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.  

- Ồ?   

Đám Chủ nhiệm Ngưu chờ một lúc thì phát hiện trong làn khói dày đặc kia đã mấy chục giây trôi qua nhưng cũng không có chút động tĩnh gì. Trong mắt họ không khỏi lóe lên tia kinh ngạc. Sao lại không có chút phản ứng gì vậy? Chẳng lẽ hắn đã bị làn khói này cho hôn mê rồi à? Có lẽ không phải. Nếu hôn mê thì cũng phải nghe thấy tiếng thở chứ?   

Đám Chủ nhiệm Ngưu sửng sờ một lúc, các thành viên nội viện vây xem bên ngoài lúc này cũng nghi ngờ. Không ít người cũng nhận ra ban nãy ngoại viện đã dùng Ly Hồn Châm mà Thiên Y viện tự chế. Mặc dù mỏng như lông bò, nhưng một khi bị bắn trúng, cho dù là người hay voi, tất cả đều sẽ ngã xuống đất hôn mê trong vòng 3 giây.   

Nhưng sao vị Ủy viên Giang Khương kia vẫn không có chút phản ứng gì? Sau khi Ly Hồn Châm lặng lẽ bao phủ toàn bộ khán đài, lại có làn khói dày đặc che khuất tầm mắt, chẳng lẽ Ủy viên Giang Khương vẫn có thể phát hiện sao?   

Lúc này Giang Khương đứng trong làn khói dày đặc, mắt vẫn hơi nhắm lại, giống như vẫn đang dồn toàn bộ lực chú ý vào Thần thú bát, không có gì xảy ra vậy. Nhưng nếu lúc này có người chú ý thì có thể thấy trong Thần thú bát chẳng biết từ lúc nào có thêm ba bốn cây châm nhỏ mỏng như lông bò.   

- Keng keng keng...   

Lúc này, trong Phòng luyện đan số 1, Tề Thế Đỉnh bắt đầu dao động lợi hại hơn, chạm vào hai sợi xích sắt đang khóa nó phát ra tiếng leng keng.   

- Làm sao đây?   

Ba vị cao thủ ngoại viện nhìn thấy cảnh này thì sửng sờ. Tề Thế Đỉnh này cũng lợi hại quá nhỉ? Bị xích lại như vậy mà còn có thể dao động mạnh đến thế.   

Sắc mặt người dẫn đầu thay đổi vài lần, cuối cùng lên tiếng nói:   

- Mau... Lấy thêm hai sợi xích đến đây, gia cố thêm một chút!   

- Vâng...   

Có điều còn chưa chờ họ tìm được xích sắt đến, Tề Thế Đỉnh đột nhiên yên tĩnh lại, không lắc lư giãy dụa nữa.   

- Ơ?   

Ba người đều nhìn sang, sửng sốt một chút. Chẳng lẽ cuối cùng tên này đã hết sức rồi?   

Có điều ba người còn chưa kịp thở phào, đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, Tề Thế Đỉnh chấn động mạnh một cái, dường như đã giật đứt hai sợi xích sắt, sau đó tung lên nóc nhà.   

- Ầm...   

Sau một tiếng va chạm nữa lại vang lên, Tề Thế Đỉnh như chim sổ lòng, chọc thủng nóc nhà biến mất tăm trong tiếng hét kinh ngạc của ba người.   

Lúc này trước khán đài, Chủ nhiệm Ngưu nhìn làn khói dày đặc lặng yên không tiếng động sắc mặt thay đổi mấy lần. Sau đó ông, lại phất phất tay, lần này có hai cao thủ ngoại viện cùng móc ra một cái ống giống như vậy. ông không tin, vị Ủy viên Giang Khương này thật sự lợi hại như vậy. Bị làn khói dày đặc che khuất tầm mắt, cho dù không chịu ảnh hưởng của loại khói này cũng không thể tránh được toàn bộ Ly Hôn Châm chứ.   

Có điều, hai vị cao thủ ngoại viện này vừa mới đưa ống lên, chưa kịp ấn nút thì đã nghe sau lưng truyền đến những tiếng hét. Hai người ngạc nhiên nhìn sang thì thấy một vật to lớn từ trên trời hạ xuống, lặng yên không một tiếng động rơi vào trong làn khói kia.   

- Tề Thế Đỉnh!   

Trong những thành viên nội viện vây xem có mấy y sư nhị phẩm thất thanh kêu lên. Thành viên nội viện thông thường có lẽ phần lớn chưa từng thấy Trấn viện chi bảo, nhưng họ thì đã từng thấy. Hơn nữa họ còn nghe nói Tề Thế Đỉnh ở trong tay Giang Khương có những điểm vô cùng kỳ diệu. Giờ dĩ nhiên họ vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.   

- Tề Thế Đỉnh? Nó tự bay đến sao? Tới hộ chủ à? Lợi hại vậy sao?   

Những thành viên nội viện khác nghe thấy vội cũng kinh ngạc bàn luận.   

Chu Thế Dương đứng trước màn hình lúc này cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Mặc dù Tề Thế Đỉnh chỉ lướt qua màn hình một cái rồi rơi vào trong làn khói kia, nhưng lão vẫn có thể nhìn thấy rõ là thứ gì. Sắc mặt lão lập tức biến đổi, nổi giận mắng:   

- Chuyện gì xảy ra? Đám vô dụng kia không phải đã xích Tề Thế Đỉnh lại rồi sao? Sao để cho nó bay ra ngoài vậy?   

Chu Thế Dương đáng thương tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, còn chưa kịp phát hỏa thì đã thấy cảnh tượng trên màn hình lại xảy ra biến hóa.   

Làn khói màu trắng luôn bao phủ toàn bộ khán đài đột nhiên bắt đầu cuộn trạo, sau đó nhanh chóng rút đi, giống như bị thứ gì hút vậy.   

- Thế này... thế này...   

Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Thế Dương, cuối cùng làn khói màu trắng đã đột ngột bị hút hết vào Tề Thế Đỉnh vừa mới rơi xuống kia. Còn cái tên đầu sỏ khiến người ta cực kỳ căm tức lúc này tay cầm một cái bát cổ quái, lẳng lặng đứng trước Tề Thế Đỉnh, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, nhìn mọi người trước mặt.   

- Thế này... thế này...   

Lúc này Chủ nhiệm Ngưu cũng vô cùng kinh ngạc, có điều ông còn chưa kịp hồi thần đã nghe Giang Khương, nói:   

- Bánh ít đưa qua bánh quy trả lại chứ...   

Sau đó cái bát trong tay Giang Khương nhẹ nhàng run lên. Trong lòng Chủ nhiệm Ngưu cảm thấy có chuyện chẳng lành liền né người sang tránh. Nhưng những người khác thì không kịp thời được như ông.   

Sau vài tiếng kêu kinh ngạc, hai cao thủ Thiên vị bên cạnh ông cùng với hai cao thủ Địa giai đỉnh phong sau lưng thân hình lắc một cái rồi ngã xụi trên mặt đất...   

Sau khi Giang Khương tiện tay bắn trả mấy cây Ly Hồn Châm liền chậm rãi quay đầu nhìn các thành viên nội viện đông đúc trong sân, trầm giọng nói:   

- Các thành viên nội viện của Viện ta... Ngoại viện tuyên bố Hội đồng viện hạ lệnh bắt giữ tôi, nhưng tôi không tin đây thật sự là lệnh của Hội đồng viện..   

- Cho nên, tôi xin mời Viện trưởng Từ Khải Liễu và Trưởng ban Lưu Mộc Dương ra đây, chứng thực với tôi chuyện này. Nếu Viện trưởng và Trưởng ban xác nhận Hội đồng viện ra lệnh bắt giữ tôi... Vậy thì tôi sẽ đưa tay chịu trói, tuyệt đối không cãi lại lệnh của Hội đồng viện...   

- Giờ, tôi lấy tư cách Ủy viên Hội đồng viện, thân phận chủ Tề Thế Đỉnh, chính thức đưa ra thỉnh cầu, mời Viện trưởng Từ Khải Liễu và Trưởng ban Lưu Mộc Dương ra đây chứng thực với tôi... Nếu hai vị không xuất hiện, tôi sẽ hoài nghi có người ác ý khống chế Hội đồng viện, hoặc giả truyền lệnh của viện...   

Giang Khương nhìn về phía Chủ nhiệm Ngưu, lạnh giọng nói:   

- Nếu ông nói ông làm theo lệnh, vậy thì ông đi mời người truyền lệnh cho ông đến đây. Tôi muốn xem xem, hắn có dám ra gặp tôi hay không!   

- Cậu... Giang Khương, lệnh của Hội đồng viện này là thật hay giả, lẽ nào cậu không biết? Không có lệnh của Hội đồng viện lẽ nào ngoại viện tôi dám động thủ với Ủy viên Hội đồng viện sao? Cậu còn dám cố ý kháng lệnh. Nếu cậu còn không đầu hàng, ngoại viện tôi làm theo lệnh sẽ có quyền trực tiếp tập nã, thậm chí giết chết cậu...   

Chủ nhiệm Ngưu mạnh giọng quát lên.   

Giang Khương hừ một tiếng, đang định nói...   

Lúc này, đã có người lớn tiếng quát lên:   

- Chậm đã... Bọn tôi cũng nghi ngờ lệnh của viện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play