Mọi người lòng tràn đầy kinh ngạc đi theo Giang Khương xuống máy bay sau đó liền thấy phía trước máy bay có hai chiếc Mercedes màu đen có xe cảnh sát nháy đèn dẫn đường đang chạy về phía bên này, sau đó dừng lại trước máy bay.   

Một người thanh niên trẻ mang kính đen mặc đồ vest từ trên xe bước xuống, thấy mấy người Giang Khương thì vội vàng bước lên đón, nói:   

- Nguyên thiếu... Tình hình khẩn cấp, máy bay đã chuẩn bị xong, mời đi theo tôi...   

Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, xoay người giao Tiểu Bảo cho Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt đầy căng thẳng phía sau, mỉm cười nói:   

- Tử Nguyệt, em mang Tiểu Bảo và Hiểu Hiểu đến chỗ em trai anh ở hai ngày, để anh về xem thử tình hình cái đã, không có chuyện gì thì chúng ta sẽ trở lại sau!   

- Giang Khương... Bọn em không đi, em muốn đi theo anh...   

Tuyên Tử Nguyệt dù luôn có lý trí nhưng lúc này chợt hoảng hốt, không kìm được rơi nước mắt, nắm chặt áo Giang Khương, liên tục lắc đầu nói.   

- Yên tâm... Cho dù trong viện thật sự đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần không có bọn em ở đó sẽ không ai làm gì được anh đâu!   

Thấy Tuyên Tử Nguyệt căng thẳng như vậy thì Giang Khương liền mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tuyên Tử Nguyệt, giọng nói ấm áp trấn an:   

- Ngoan... Không khóc, không có chuyện gì... Anh nói rồi chỉ cần không có bọn em ở đó, trong viện sẽ không ai có thể làm gì được anh! Chờ anh tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì thì sẽ gọi điện cho em!   

- Vâng...   

Tuyên Tử Nguyệt là một cô gái vô cùng thông minh, dĩ nhiên cô hiểu ý Giang Khương. Mặc dù rất không tình nguyện như cô biết. Nếu nhóm mình ở lại Kim Lăng thì sẽ liên lụy Giang Khương. Cho nên cô vừa thít thít vừa gật đầu nói.   

Còn Phan Hiểu Hiểu thì tính tình trước giờ vô tâm, nên rất yên tâm về Giang Khương. Giang Khương nói thế nào cô nghe thế ấy, còn giúp Giang Khương an ủi Tuyên Tử Nguyệt.   

Sau khi Giang Khương trấn an xong hai người liền nhìn Diêu Nhất Minh sau lưng, nói:   

- Nhất Minh, anh đi chung với họ. Giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo!   

- Không... Trưởng ban, tôi là thư ký của anh, cho dù tình hình như thế nào thì tôi vẫn phải ở bên cạnh anh. Nếu trong viện xảy ra chuyện, thư ký như tôi sao có thể bỏ trốn, để mặc một mình anh được.   

Nghe Giang Khương bảo anh ta cũng đi đi thì thái độ Diêu Nhất Minh vô cùng kiên quyết, liên tục lắc đầu.   

Giang Khương nhìn bộ dạng của Diêu Nhất Minh thì chỉ cười khổ. Hắn thật sự bó tay với anh chàng thư ký này. Hắn hơi trầm ngâm rồi nhíu mày mộ cái, nhìn Diêu Nhất Minh nói:   

- Được rồi... Có điều anh nên biết, nếu trong viện thật sự xảy ra biến cố lớn, vậy thì anh cùng tôi trở về viện có thể sẽ gặp phiền toái cực lớn. Đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện thì tôi cũng không thể nào chiếu cố anh được!   

- Trưởng ban không cần lo lắng cho tôi, đi theo anh là chức trách của tôi!   

Diêu Nhất Minh gật đầu trầm giọng nói.   

- Được rồi... Vậy anh theo tôi trở về viện vậy!   

Giang Khương thấy Diêu Nhất Minh vẫn kiên trì thì chậm rãi gật đầu một cái.   

- Nguyên thiếu... Minh thiếu bảo tôi nhất định phải đưa ngài rời Kim Lăng trước. Ngài hãy đi với tôi trước đi.   

Chờ khi biết rõ tình hình ngài hẵng quay lại cũng chưa muộn!   

Thanh niên đeo kính đen đến đón thấy Giang Khương không muốn rời Kim Lăng đành bất đắc dĩ khuyên.   

- Không cần nhiều lời, bảo nó chăm sóc kỹ cho các cô ấy... Không cần lo cho tôi!   

Giang Khương lãnh đạm nói.   

Thấy Giang Khương kiên trì như vậy, người thanh niên cũng chỉ có thể thở dài.   

Nhìn chiếc xe chở đám Tuyên Tử Nguyệt rời đi, Giang Khương liền dẫn Diêu Nhất Minh lên một chiếc xe khác, chậm rãi đi ra khỏi sân bay.   

Giang Khương ngồi trên xe chậm rãi hít một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ. Bảo hắn không lo lắng về chuyện này là giả. Dẫu sao Giang Nguyệt Minh cũng không thể vì chuyện này mà lừa hắn. Có điều hắn thật sự không muốn tin và hy vọng chuyện như vậy xảy ra.   

Có điều chuyện này ít nhiều hắn cũng nghĩ ra một vài nguyên do. Nếu Thiên Y viện thật sự xảy ra chuyện, ngoại viện đã chuẩn bị bắt mình, vậy thì chỉ có một khả năng. Có điều hắn không ngờ bọn Chu Thế Dương lại có lá gan lớn đến thế, dám làm ra chuyện như vậy...   

Hơn nữa hắn cũng không ngờ, đám Chu Thế Dương không những có lá gan lớn, mà còn thật sự có thể làm được như vậy. Tuy không biết vì sao đám Chu Thế Dương làm được, có điều giờ hắn chỉ có một lo lắng duy nhất. Nếu Thiên Y viện đã xảy ra biến động lớn như vậy, đám Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương chắc chắn đã không thể khống chế được Thiên Y viện.   

Muốn khiến hai vị này không thể nào khống chế được Thiên Y viện, chỉ e tình hình hai người này không được hay cho lắm. Lúc này Giang Khương chỉ hy vọng, hai người này đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bằng không nếu không có hai người bọn họ, lần này Thiên Y viện sẽ thật sự đụng phải nguy cơ lớn nhất trong ngàn năm nay.   

Chiếc xe chậm rãi chở Giang Khương cùng Diêu Nhất Minh đến trước Thiên Y viện. Sau khi xuống xe, Giang Khương nhìn cánh cổng yên tĩnh rồi quay đầu nhìn Diêu Nhất Minh đứng sau lưng mình, nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi chậm rãi đi vào trong.   

Trong cánh cổng yên tĩnh, Giang Khương và Diêu Nhất Minh chậm rãi đi qua cánh cổng đầu tiên của ngoại viện. Bên trong dường như tất cả đều như cũ, không có bất kỳ biến hóa nào. Lúc này Giang Khương nghe thấy tiếng thở của Diêu Nhất Minh đi sát phía sau nặng nề hơn một chút.   

Rõ ràng, nếu Thiên Y viện xảy ra biến cố, ngoại viện chuẩn bị ra tay với mình thì tất nhiên là sau khi tiến vào cánh cổng thứ hai.   

Sắc mặt Giang Khương vẫn như bình thường, bước chân không nhanh không chậm, cứ đi chậm rãi như ngày xưa.   

Khi tiến vào cánh cổng thứ hai, các cao thủ ngoại viện giữ cổng vẫn cung kính hành lễ như xưa, nhưng trong lòng Giang Khương bắt đầu hơi trầm xuống. Thính giác nhạy bén của hắn khiến hắn nghe thấy cách đó không xa, có những tiếng thở hơi dồn dập, rất khẽ. Tuy những người đó đã cố gắng thu liễm tiếng thở nhưng vẫn không thể nào đánh lừa được hắn.   

- Xem ra là thật...   

Giang Khương âm thầm thở dài, sau đó quay đầu nhìn Diêu Nhất Minh bên cạnh, nói:   

- Được rồi, anh đến đây thôi... Ngoại viện tìm anh, anh nghe theo sắp xếp của họ... Tôi phải đi tìm vài người tám chuyện một chút...   

Diêu Nhất Minh nghe Giang Khương nói vậy trên mặt lộ vẻ khổ sở, sau đó anh ta nhìn Giang Khương chậm rãi gật đầu, khàn giọng nói:   

- Trưởng ban... Xin anh hãy cẩn thận, tôi nhất định sẽ chờ anh quay về!   

- Ừ... Không sao, an tâm...   

Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Diêu Nhất Minh rồi mỉm cười chậm rãi bước vào trong.   

Hắn chậm rãi đi trên hành lang, bước vào một quảng trường nhỏ, nhìn thấy phía trước có một hàng người đứng đó, khuôn mặt đầy cẩn thận nhìn mình. Còn đằng sau có vài người từ sau lưng mình đi tới, cản đường mình đã tiến vào ban nãy.   

Giang Khương làm như không thấy động tác của những người này, chỉ tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, cho đến khi nhìn thấy vẻ phòng bị của hàng người phía trước, Giang Khương mới mỉm cười nhìn các tiên sinh ngoại viện có vài người khá quen mặt, nói:   

- Các vị muốn động thủ với tôi sao?   

- Giang Khương... Hội đồng viện có lệnh, cậu cấu kết với ngoại địch, mưu hại thành viên Hội đồng viện, yêu cầu lập tức bắt giữ cậu, cậu đưa tay chịu trói đi, đừng phạm sai lầm thêm nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play