- Được rồi, nếu Ủy viên Giang Khương đã trả lời như thế, vậy chúng tôi chỉ có thể ghi chép lại. Liên quan đến tài liệu có liên quan, chúng tôi sẽ báo cáo lại với Trưởng bộ phận rồi mới quyết định. Cảm ơn cậu đã phối hợp. Nếu như cần, có thể sẽ còn mời cậu đến phối hợp điều tra tiếp.
- Không sao, nếu như cần, xin hãy thông báo cho tôi.
Nhìn đối phương dửng dưng như vậy, Lý Khải và Tiền Quân nhìn nhau, sau đó đồng loạt thở dài. Lý Khải lắc đầu cười nói:
- Tôi đi báo cáo với Trưởng bộ phận một chút. Anh có muốn đi cùng không?
- Đi, dĩ nhiên là đi rồi.
Tiền Quân nhún vai nói.
Nhìn biểu hiện của Tiền Quân, Lý Khải cũng không ngoài dự liệu:
- Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.
Hai vị Phó chủ nhiệm đều mong đợi đến phòng làm việc của Trưởng bộ phận, muốn xem thử sau khi Lưu Mộc Dương xem qua bản báo cáo sẽ cho ra kết quả như thế nào.
Nhưng hai người phải thất vọng rồi. Sau khi Lưu Mộc Dương nhìn qua bản ghi chép, cũng không giao phó hai người tiếp tục truy xét gì cả, chỉ gật đầu một cái tỏ ý đã biết, sau đó bảo hai người thối lui ra ngoài.
Hai người bước ra khỏi phòng làm việc, trong lòng tràn ngập nghi ngờ. Trưởng bộ phận không phê duyệt, cũng không giao công việc tiếp theo. Vậy thì tổ 3 nên làm gì bây giờ?
- Lão Lý, kế tiếp phải làm sao?
Tiền Quân hỏi Lý Khải.
- Còn có thể làm sao? Chờ thôi.
Lý Khải cười khổ.
- Chờ? Được thôi, vậy thì cứ chờ thôi.
Tiều Quân cũng rất biết điều. Trước khi Lưu Mộc Dương có chỉ thị, tổ 3 cũng không còn chuyện gì để làm, chỉ có thể chờ.
Lúc này, bên trong phòng làm việc của Lưu Mộc Dương. Nhìn bản báo cáo mà Tiền Quân và Lý Khải đưa vào, Lưu Mộc Dương chỉ đành nở nụ cười khổ. Đối với lý do như vậy, đừng nói là Lý Khải hoặc Tiền Quân, cho dù là Trưởng quản lý như ông cũng có chút khó tin.
Giang Khương nói không sai. Hắn có lẽ từ Tế Thế Đỉnh nhận được chút truyền thừa, nhưng dược liệu luyện đan thì làm sao? Với hoàn cảnh hiện nay, ngoại trừ một số linh dược Thiên Y Viện cẩn thận cất giữ ngàn năm qua, bên ngoài tồn tại số linh dược này ít càng thêm ít.
Cho dù là có, với lực một mình Giang Khương, hắn làm sao mà tìm được? Cho dù có thể tìm, cũng không thể nhiều như vậy. Đây cũng không chỉ dựa vào vận khí mà giải thích.
Nhưng nếu Giang Khương đã nói như vậy, ông cũng không cách nào không nghi ngờ Giang Khương. Thoáng chần chừ một chút, liền cầm điện thoại trên bàn lên.
- Cái gì? Trưởng phòng Lưu, phòng Giám sát các người nói đùa à? Lý do như vậy mà ông cũng có thể tin?
Chu Thế Dương ngồi trước bàn trong phòng họp chỉ thiếu điều không vỗ bàn. Nếu không phải cố kỵ người nói là Lưu Mộc Dương, đánh giá bây giờ ông đã muốn chửi cha mắng mẹ rồi.
Lưu Mộc Dương nói:
- Phòng Giám sát không cách nào chứng minh được ủy viên Giang Khương đang nói dối. Mọi người đều biết, trong một khoảng thời gian rất dài, Tế Thế Đỉnh đều ở bên cạnh Giang Khương. Cho nên, nếu nói cậu ấy đã luyện Hồng Vân Đan cũng có lý. Cho nên tôi đem những tài liệu này gửi lên Hội viện ủy để mọi người thảo luận. Nếu mọi người cảm thấy không có vấn đề, như vậy phòng Giám sát sẽ tiến hành kết án. Nếu có người cảm thấy có vấn đề, như vậy cứ nói ra, chúng ta thảo luận với nhau. Dù sao Giang Khương cũng là Ủy viên hội Viện ủy. Chuyện này cũng không phải một mình phòng Giám sát quyết được.
- Dĩ nhiên không thể kết án rồi. Tình huống như vậy làm sao mà phục chúng?
- Lời này nói ra, không chỉ chúng ta không tin, chỉ sợ ngay cả những y sĩ thực tập cũng không tin.
Lưu Mộc Dương cười nhạt, sau đó nhìn Chu Thế Dương, nói:
- Lão Chu, nếu ông cảm thấy không thích hợp, ông có thể nói lên ý kiến của mình.
Mọi người bên cạnh cũng quăng ánh mắt về phía Chu Thế Dương. Mọi người cũng cảm thấy kết quả mà Lưu Mộc Dương nói có chút kỳ quái. Nhưng lời của ông ấy cũng có lý. Phòng Giám sát cũng không cách nào chứng minh Giang Khương nói dối. Ông nói như vậy cũng là chuyện bình thường. Mọi người dường như cũng không nghĩ ra được biện pháp chứng minh.
Sắc mặt Chu Thế Dương trầm xuống:
- Nếu Giang Khương nói những dược liệu đó đều do chính hắn hái hoặc mua. Như vậy chúng ta sẽ bảo hắn đi tìm cho chúng ta mấy quả Hồng Vân. Chỉ cần hắn có thể tìm được, tôi sẽ thừa nhận Hồng Vân Đan là do chính hắn luyện.
Nghe Chu Thế Dương nói, tất cả mọi người đều nhìn nhau. Mặc dù cảm thấy biện pháp này của Chu Thế Dương không quá tin cậy nhưng đó cũng là một biện pháp chứng minh Giang Khương trong sạch.
Nhìn biểu hiện của mọi người, Chu Thế Dương có chút tự đắc, nói:
- Nếu mọi người có đề nghị nào khác thì cứ nói ra. Dù sao tôi cảm thấy nếu Giang Khương có thể tìm được mấy viên Hồng Vân bên ngoài, như vậy tôi sẽ tin hắn.
Nói đến đây, ánh mắt Chu Thế Dương có chút rét lạnh, nói:
- Nếu không tìm được, chứng minh hắn nói láo. Chuyện này phòng Giám sát sẽ phải truy xét. Đồng thời còn phải tính thêm tội lừa dối.
Nghe Chu Thế Dương nói xong, bốn người còn lại đều im lặng. Nếu chỉ dựa vào biện pháp của Chu Thế Dương, nếu Giang Khương thật có thể tìm được Hồng Vân quả, hết thảy sẽ vô sự. Nhưng nếu không tìm được, Giang Khương còn phải cộng thêm tội danh lừa dối. Đối với Giang Khương mà nói, chuyện sẽ tương đối nghiêm trọng.
Mọi người đều trầm ngâm. Chu Thế Dương lơ đãng nhìn Ninh Hán Dân bên cạnh, ánh mắt lóe lên sự đắc ý. Sau đó nhìn mọi người, hừ một tiếng:
- Ý kiến của tôi là như vậy, không biết mọi người có đồng ý hay không?
Ninh Hán Dân vẫn tỉnh bơ. Lúc này Liêu Long Căn cau mày, trầm ngâm một chút, rồi nhìn Từ Khải Liễu nói:
- Viện trưởng, nếu lão Chu đã đưa ra đề nghị như vậy, chúng ta nên nghe Giang Khương giải thích một chút. Nếu cậu ấy đồng ý, chuyện này xem như không còn vấn đề gì lớn. Nhưng nếu cậu ấy không đồng ý, nhất định phải nói ra đầy đủ lý do. Không biết Viện trưởng cảm thấy như thế nào?
Liêu Long Căn vừa nói xong, Chu Thế Dương liền cau mày, đang định mở miệng phản bác, Từ Khải Liễu đã lên tiếng:
- Chuyện này có thể được. Tôi đồng ý với ý kiến của lão Liêu.
Thấy Từ Khải Liễu đồng ý, mặc dù Chu Thế Dương cực kỳ bất mãn nhưng cũng không cách nào phản đối. Bởi vì ông ta biết rõ, cho dù ông ta có phản đối, chỉ cần Lưu Mộc Dương đồng ý, hơn nữa chưa đến lúc cần thiết, ông ta cũng không muốn phản đối Từ Khải Liễu.
- Hừ, ta không tin Giang Khương thật có thể tìm được Hồng Vân quả.
Thấy mọi người đã không phản đối, Từ Khải Liễu liền cho người thông báo Giang Khương đến tham dự.
Lúc này Giang Khương đang ở nhà, dẫn Tiểu Bảo cùng với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đi dạo trong vườn hoa.
Mặc dù không khí rất vui, nhưng Tuyên Tử Nguyệt vẫn có chút lo lắng. Giang Khương nhìn thấy cũng chỉ có thể cười khổ. Với tính cách của cô, chỉ cần chuyện còn chưa được giải quyết hoàn toàn, chỉ sợ sẽ rất khó thoải mái, tâm tư không đơn thuần như Phan Hiểu Hiểu.
Nhưng chuyện này cũng không cần kéo dài bao lâu. Hắn rất nhanh có thể giải quyết xong.
Nhân viên của Viện ủy đã đến, thấy Giang Khương đang ở trong vườn hoa, lập tức cung kính nói:
Giang Khương thoáng chút sửng sốt, sau đó hồi phục lại tinh thần, nhìn Tuyên Tử Nguyệt đang kinh nghi nhìn mình, cười nói:
- Anh đi họp. Xem ra chuyện này không bao lâu nữa sẽ có thể giải quyết.
Nhìn nụ cười trên gương mặt Giang Khương, còn có lời nói của hắn, trong lòng Tuyên Tử Nguyệt thoáng thả lỏng một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Được rồi, anh về sớm đi.
Thấy Giang Khương chậm rãi bước vào phòng họp, nhìn nụ cười nhàn nhạt của hắn, sắc mặt mọi người đều khác nhau. Chu Thế Dương cũng âm thầm cười nhạt, còn Từ Khải Liễu thì mỉm cười nói:
- Giang Khương, nào ngồi đi. Liên quan đến việc điều tra, chúng tôi có một số việc muốn hỏi ý kiến của cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT