Tin tức Giang Khương bắt đầu tọa trấn phòng 2 Ban giám sát âm thầm truyền ra... Mặc dù chưa có ai cố ý tuyên truyền việc này, nhưng tin tức của vị thành viên viện ủy hội trẻ nhất trong lịch sử, gần đây lại rất nổi danh, kết quả là ai nấy đều biết... 

Tin tức như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng xua tan đi tin đồn xấu đang càng ngày càng lan rộng về việc Giang Khương sắp rớt đài. 

Đối với hành động này của Giang Khương, rất nhiều người cũng không bất ngờ, kể cả các thành viên phòng 2, phòng 3 Ban giám sát, kể cả tất cả các thành viên viện ủy hội khác. Hướng gió trong viện gần đây đối với Giang Khương mà nói thật sự cũng không ổn lắm. Hắn đang tiếp nhận điều tra của Ban giám sát, điểm này là sự thật, không thể dị nghị. Cho nên ai cũng không thể áp chế loại đồn đại này tràn ngập Thiên Y viện. 

Mà loại đồn đại này đối với Giang Khương mà nói thoạt nhìn như không tổn thương căn bản nhưng mọi người đều biết, dưới loại lời đồn này ẩn chứa dòng chảy ngầm, nếu để tùy ý phát triển thì cũng rất có khả năng tại trong một nháy mắt nào đó, đột nhiên nuốt sống ngôi sao mới nổi này. 

Cho nên rất nhiều người cũng rất vui mừng với hành động này của Giang Khương. Ít nhất có thể thấy được vị thành viên viện ủy hội trẻ tuổi này đã bắt đầu trưởng thành, không còn là loại trẻ trâu chỉ biết vung nắm đấm như trước nữa... 

Hồ Giang phòng 2 lập tức giao tư liệu mấy ngày nay cho Diêu Nhất Minh mang tới đưa Giang Khương. Mặc dù trên cơ bản những tư liệu này cũng không cần Giang Khương tự mình xem, hắn chỉ cần xem một số tổng kết là được nhưng Hồ Giang vẫn chuyển toàn bộ lại cho hắn... 

Đường đường là phó Bộ trưởng thành viên viện ủy hội, tất nhiên phải sắp xếp cho thỏa đáng, thể hiện hết khí thế của mình mới phải... 

Giang Khương bày trận thế ở chỗ này, phía bên Chu Thế Dương cũng căm tức mà đẩy nhanh bước chân. 

- Tình hình thế nào? 

Người cấp dưới trung niên thân tín của Chu Thế Dương đang nhìn chằm chằm lạnh lẽo vào một người thanh niên trước mặt, lạnh lùng nói: 

- Đã điều tra được chưa? Lão tổng đang thúc giục cần ngay đấy! 

Nghe thấy câu hỏi này, người thanh niên vội vàng trả lời: 

- Thuộc hạ đã tìm được một mục tiêu thích hợp rồi? 

- Hå? 

Ánh mắt người trung niên sáng lên, nói: 

- Là ai? Có nắm chắc không? 

- Tuyên Lâm... Anh em của Tuyên Năng. Lần này nhà họ Tuyên chiếm được đan dược cấp cao, cho một số thanh niên có tiền đồ và người thế hệ trước có hy vọng đột phá nhưng toàn bộ nhà Tuyên Lâm lại không mò được chút lợi ích nào. Tôi đã tìm hiểu ra, Tuyên Lâm này đã từng nói lời oán giận với người khác về việc này, hơn nữa cũng rất bất mãn với Tuyên Năng... 

- Ồ?! 

Nghe thấy những lời này, người trung niên mừng rỡ, vỗ chát một cái vào bắp đùi, nói: 

- Tốt, nếu thành công thì cậu sẽ được thưởng không ít đâu! 

Mấy giờ sau, trong một phòng trà yên tĩnh, một người trung niên mặc áo khoác dài, đầu đội mũ lông chậm rãi đi đến. 

Nhìn người đàn ông đinh kính nhã nhặn ngồi cạnh một bàn trà, ánh mắt người trung niên kia lóe lên vẻ cảnh giác, sau đó cau mày hỏi: 

Vương tiên sinh? 

- Mời Tuyên tiên sinh ngồi! 

Người đàn ông đeo kính tóc ngắn mỉm cười gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu. 

Vị tiên sinh Tuyên Lâm này thoáng chần chừ một chút, sau đó đưa tay tháo mũ xuống, cởi áo khoác trên người ra, đặt mũ áo sang một bên, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống. 

Người đàn ông đeo kính đưa tay cầm bình trà, rót nhẹ đầy một chén trà, sau đó cười bình thản nói: 

- Đột nhiên làm ảnh hưởng tới Tuyên tiên sinh, thật sự rất xin lỗi! 

Tuyên Lâm nhìn chén trà nóng hổi trước mắt, không định bưng chén lên chút nào, chỉ nhìn người đàn ông đeo kính trước mắt, trầm giọng nói: 

- Vương tiên sinh đến từ Ban giám sát Thiên Y viện sao? 

- Đúng... 

Người đàn ông đeo kính gọng vàng buông chén trà trong tay, sau đó đưa tay hất áo khoác mình. Chỉ thấy bên trong vạt áo của gã bất ngờ có một huy hiệu hình hồ lô. 

Ánh mắt Tuyên Lâm hơi lóe lên, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau đó nhìn chằm chằm vào vị Vương tiên sinh này, trầm giọng nói: 

- Không biết Vương tiên sinh tìm tôi có chuyện gì? Nếu có chuyện cần tới nhà họ Tuyên chúng tôi thì hẳn là phải tìm trưởng tộc nhà họ Tuyên mới đúng. Thiên Y viện có lệnh, tất nhiên nhà họ Tuyên sẽ cố gắng hết sức phối hợp! 

Nhìn vẻ mặt hơi hồi hộp của Tuyên Lâm, Vương tiên sinh mỉm cười, sau đó nói: 

- Tuyên tiên sinh không cần lo lắng. Lần này tôi tới tìm ông cũng không muốn gây náo động đến Tuyên Năng. 

- Ö? 

Vẻ mặt Tuyên Lâm căng thẳng, nhìn Vương tiên sinh, rõ ràng đã hơi cảnh giác. 

- Tuyên tiên sinh... Người ngay không nói lời vòng vo. Hẳn ông cũng biết Ban giám sát chúng tôi đã bắt đầu tiến hành điều tra Giang Khương rồi phải không? 

Ánh mắt Tuyên Lâm chợt lóe lên lần nữa, sau đó chậm rãi gật đầu. 

- Lần này tôi đến là vì muốn nhờ ông điều tra một chuyện, mong rằng Tuyên Lâm có thể báo thật cho... 

Khóe miệng Vương tiên sinh chậm rãi lộ vẻ tươi cười, nhìn Tuyên Lâm chằm chằm, bình thản nói: 

- Hắn Tuyên tiên sinh cũng biết phong cách làm việc của Ban giám sát chúng tôi... Cho nên cũng xin phối hợp hết sức đi! 

- Mời Vương tiên sinh nói... 

Tuyên Lâm hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy mình đã hơi miệng khô lưỡi đắng, nhưng nhìn chén trà trên bàn, ông cũng không dám chạm vào. Đối diện là người của Thiên Y viện, với thủ đoạn và năng lực của bọn họ, chỉ cần ông thoáng khinh thường một chút liền sẽ bị đối phương chơi đùa tới không thể hồi phục được. 

nói: 

Vương tiên sinh đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng, mỉm cười 

- Giang Khương vẫn luôn giao hảo với nhà họ Tuyên các ông. Tôi muốn biết rốt cục Giang Khương đã cho nhà họ Tuyên các ông bao nhiêu đan dược? 

Khóe mắt Tuyên Lâm giật giật, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Vương tiên sinh như cười như không, hít nhẹ một hơi. 

- Số lượng và chủng loại cụ thể... Không biết Tuyên tiên sinh có thể báo cho không? 

Vương tiên sinh mỉm cười nhìn Tuyên Lâm đối diện, trên mặt lại có một tia ý lạnh lóe lên. 

Nghe thấy những lời này, cảm nhận được đối mặt mỉm cười của đối phương lóe lên ý lạnh, Tuyên Lâm không nhịn được rút cổ lại, hơi cúi đầu trầm mặc. Hai mắt ông lóe lên vài lần, sau đó cố gắng trấn định, ngẩng đầu nhìn Vương tiên sinh kia, cười khổ nói: 

- Vương tiên sinh... Đối với chuyện này, thật sự tôi cũng không rõ ràng lắm. Quả... Quả thật Giang Khương có chuyển cho nhà họ Tuyên chúng tôi không ít đan dược, nhưng cụ thể là những loại nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm... Cái này phải hỏi trưởng tộc mới được! 

- Có đúng vậy không? 

Đối với câu trả lời của Tuyên Lâm, Vương tiên sinh cũng không có gì bất ngờ, chỉ lạnh nhạt liếc ông một cái, sau đó chậm rãi đưa tay nâng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, giống như cảm nhận vị ngọt của nước trà trong miệng, sau đó mới cười khẽ nói: 

- Đối với Tuyên Năng, tôi cũng không định mọi thông tin gì từ miệng ông ta. Nếu không tôi đã đi thẳng tới tìm ông ta rồi! 

- Ấy... 

Tuyên Lâm ngạc nhiên và nghi hoặc, cười khan một tiếng rồi nói: 

- Vậy thì tôi cũng không hiểu... 

- Ha ha... 

Vương tiên sinh cũng không ngẩng đầu, cười khẽ hai tiếng, sau đó nói: 

- Tuyên tiên sinh... Trước mặt chân nhân không nói lời giả dối... Tôi biết để Tuyên tiên sinh nói ra việc này cũng không đơn giản... Chẳng qua Tuyên tiên sinh ông không cảm thấy, bị vị trưởng tộc kia gạt mà mạo hiểm gây thù với Ban giám sát chúng tôi là đáng giá sao? 

- Hơn nữa nếu chúng tôi đã tìm tới Tuyên tiên sinh, hiển nhiên cũng không phải hoàn toàn không biết gì... 

- Tuyên tiên sinh... Ông có thể suy nghĩ một chút, hai năm nay ông có nhận được chút lợi lộc gì không? Ngay cả đan dược thượng phẩm mà Giang Khương đưa tới cũng không có phần của con ông đi... 

Vị Vương tiên sinh đeo kính gọng vàng này mỉm cười nhìn Tuyên Lâm đối diện, lạnh nhạt nói: 

- Ông xem xem, lần này nhà họ Tuyên nhận được lợi ích không nhỏ, hai người cháu của ông gần đây mỗi người đều đột phá. Mà con trai ông Tuyên Dân Hàn kia... 

Nghe Vương tiên sinh nói vậy, ánh mắt Tuyên Lâm lại lóe lên lần nữa. Đối với chuyện Vương tiên sinh biết việc này, thật ra ông cũng không bất ngờ lắm. Là Thiên Y viện, nếu ngay cả chút chuyện này đều không thể điều tra ra, như vậy thì không có khả năng rồi. 

Nhìn vẻ mặt âm trầm của đối phương càng đậm hơn mấy phần, trong mắt người đàn ông đeo kính vàng lóe lên, tiếp tục từ tối nói: 

- Mặt khác ông lại nhìn xem, ngay cả ông chú họ chi thứ của ông kia... Gần đây cũng có vẻ rất nổi bật, không biết là tiêu phí hết bao nhiêu đan dược rồi, cuối cùng cũng đột phá được Thiên vị... 

- Ông giữ gìn cho ông ta, ông ta có chủ ý tới ông không... Thấy ông ta lấy được nhiều đan dược từ Giang Khương như vậy, có bao giờ để ý tới ông không? 

- Không cần nói nữa... Chuyện nhà họ Tuyên chúng tôi do tự nhà họ Tuyên chúng tôi quyết định... 

Nghe thấy giọng điệu chả đâu vào đâu của Vương tiên sinh, rốt cục Tuyên Lâm cũng không nhịn được, tức giận ngắt lời. 

Đối mặt với hành động không lễ phép như vậy, thật ra Vương tiên sinh cũng không có vẻ không là không vui, ngược lại ý cười trên mặt càng đậm hơn vài phần, đưa tay tháo kính xuống, lôi giẻ lau kính từ túi ra, lau lau kính mắt của mình, sau đó có vẻ quan tâm an ủi: 

- Tuyên tiên sinh, tôi cũng không có ý gì khác, chẳng qua là lo lắng cho người nhà của ông mà thôi... 

- Hai cháu ông cũng đã chính thức bước vào Địa giai rồi... Mà hiện tại con của ông còn kém bước đó một ít... Với tuổi của gã, nếu vẫn không có tiến bộ, như thế thì về sau muốn đi tới bước cao hơn càng khó... 

- Ông ngẫm lại xem... Hai ba mươi năm nay, tiềm lực và tiến bộ chi của ông cũng không có gì rõ ràng. Nếu cứ như vậy, sau này sẽ dần dần xuống dốc trong nhà họ Tuyên. Đến lúc đó, kết quả là gì thì hẳn là ông đã biết rồi... 

Thấy đối phương cũng không nói gì nữa, trong mắt Vương tiên sinh lại lóe sáng, sau đó tiếp tục thêm dầu thêm dấu: 

- Tuyên tiên sinh... Hiện tại có một cơ hội như vậy, tôi đề nghị ông không nên bỏ lỡ... 

Dứt lời rồi, Vương tiên sinh nhẹ nhàng móc ra một chai ngọc nhỏ từ trong túi, đặt tới trước mặt Tuyên Lâm, mỉm cười. 

- Đây... Đây là cái gì? 

Nhìn chai ngọc trắng như sữa dê, trông cực kỳ sang quý kia, và thấy dường như bên trong đó có chứa thứ gì, trái tim Tuyên Lâm không nén nổi rung động, nuốt hai ngụm nước bọt, ngẩng đầu hỏi Vương tiên sinh. 

- Chúng tôi cũng không thể đưa cho ông nhiều thứ lắm.... 

Nhìn dáng vẻ của Tuyên Lâm, Vương tiên sinh cười cười chỉ vào bình ngọc nhỏ trên bàn, nói: 

- Chỉ cần ông đồng ý, sau đó ngài có thể có ba viên Hồng Vân Đan này... Như vậy thì ông và con ông cũng có hy vọng thăng cấp rồi... 

- Hồng Vân Đan? 

Nghe được những lời này, hai mắt Tuyên Lâm trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bình nhỏ trước mắt, lại nuốt một ngụm nước miếng. 

Nhưng ông nhìn Vương tiên sinh đang mỉm cười nhìn mình phía đối diện, vẫn chần chừ lắc đầu: 

- Không... Thật sự tôi không biết cụ thể... Hơn nữa, nếu mà... 

Dường như Vương tiên sinh cũng không thèm để ý tới lời nói của Tuyên Lâm, chỉ mỉm cười nói: 

- Tuyên tiên sinh, ông là người rõ ràng, nếu ông đồng ý trợ giúp chúng tôi, chúng tôi có thể tiếp tục ủng hộ ông, hơn nữa còn có thể cam đoan, không chỉ có ba viên Hồng Vân Đan này thôi đâu. Nếu trong vòng hai năm ông còn không thể nào đột phá giới hạn, như vậy chúng tôi sẽ cung cấp phương án và đan dược thật tốt, ít nhất cũng bảo đảm cho ông đột phá Thiên Vị... 

Nghe thấy một loạt lời nói có tính đầu độc này của Vương tiên sinh, sắc mặt Tuyên Lâm thay đổi liên tục, đột nhiên cắn răng nói: 

- Nếu như tôi đồng ý rồi, một khi bị phát hiện, tất nhiên phía Tuyên Năng sẽ không thể tha cho tôi được... Hơn nữa anh còn phải nói cho tôi biết chủ nhân phía sau anh rốt cục là ai? Tôi cũng không tin anh thật sự là người của Ban giám sát Thiên Y viện... 

Thấy lần này rốt cục Tuyên Lâm đã thả lỏng, ngón tay giữa của Vương tiên sinh đẩy nhẹ gọng kính, cười đắc ý, sau đó lại cười nhạt một tiếng, nói: 

- Đương nhiên chúng tôi không phải là người Giám sát bộ. Nhưng ông có thể yên tâm. Lực lượng của chúng tôi không yếu hơn Ban giám sát chút nào... 

- Nếu chúng tôi đã tìm tới ông từ đầu, chuẩn bị động tới Giang Khương, như vậy hiển nhiên ông phải hiểu rõ, lực lượng của chúng tôi chỉ có mạnh hơn Giang Khương rất nhiều. Hơn nữa nếu ông không đồng ý thì chúng tôi cũng sẽ tìm người khác... Chẳng bao lâu nữa, Giang Khương sẽ rớt đài, nhà họ Tuyên các ông tất nhiên cũng sẽ bị liên quan... Đến lúc đó thì cả Tuyên Năng cũng chẳng có kết cục tốt, Tuyên Năng còn làm gì được ông nữa? 

Nói tới đây, Vương tiên sinh hơi dừng lại một chút, đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Tuyên Lâm đối diện, từ tốn cười nói: 

- Hơn nữa, chỉ cần chuyện phía bên này thành công rồi, chúng tôi sẽ ủng hộ ông ngồi lên vị trí tộc trưởng cũng không phải vấn đề gì... 

- Hơn nữa cho dù chẳng may không thành, ông đã có Hồng Vân Đan, chúng tôi cũng bảo đảm cho ông đạt được Thiên Vị. Đến lúc đó thì ông còn sợ Tuyên Năng sao? 

Nghe thấy đối phương nói vậy, lúc này Tuyên Lâm trầm mặc, mặt thay đổi một hồi, đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn Vương tiên sinh, trầm giọng nói: 

- Cho dù là thế nào đi nữa, điều kiện kiên quyết là các người phải cam đoan tôi nhất định có thể đứng đầu nhà họ Tuyên! 

- Tốt... Chỉ cần được việc, chúng tôi cam đoan ông có thể đứng đầu nhà họ Tuyên! 

Tuyên Lâm đã quyết tâm, Vương tiên sinh cũng gật đầu đồng ý không chút chần chừ. 

Nhìn bình ngọc nhỏ chứa ba viên Hồng Vân Đan trên mặt bàn, sắc mặt Tuyên Lâm ửng hồng một hồi, ngay cả hơi thở cũng hổn hển hai tiếng. Ông ta đã từng nhìn thấy Tuyên Năng có đan dược thượng phẩm như thế, nhưng cũng chỉ là được nhìn... Mà hiện tại ba viên Hồng Vân Đan này lại rơi vào tay mình, hoàn toàn thuộc về mình... 

Có ba viên Hồng Vân Đan này, mình đã có cơ hội đột phá lên Thiên Vị rồi. Chính con trai mình cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí vượt qua tên đáng chết kia... 

Nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên Lâm, hai mắt người đàn ông đeo kính ngồi một bên lóe lên vẻ đắc ý, đẩy bình ngọc nhỏ trên bàn tới, ra hiệu cho Tuyên Lâm mở ra xem một chút. 

Lúc này Tuyên Lâm đã nóng ruột không chịu nổi, đưa tay cầm bình ngọc nhỏ mở ra, lúc mở ra tay còn thoáng run rẩy. Đây là Hồng Vân Đan. Có thứ này, số phận ông ta sẽ thay đổi. 

Mở bình ngọc nhỏ ra, Tuyên Lâm liền ngửi thấy một mùi hương thơm nhàn nhạt truyền tới, tinh thần chấn động, sau đó vội vàng đổ một viên đan dược ra tay, cẩn thận nhìn vài lần. Màu sắc và hình dạng đan dược này và mùi hương giống hệt Hồng Vân Đan mà ông ta đã từng thấy trong tay Tuyên Năng trước kia. 

Lập tức, lúc này Tuyên Lâm mới an tâm. Đây đúng là Hồng Vân Đan rồi... 

Nhìn Tuyên Lâm vô cùng cần thận cất bình đan dược vào túi, lúc này Vương tiên sinh mới hừ một tiếng nói: 

- Tốt rồi, Tuyên tiên sinh... Ông đã thu đan dược rồi... Hiện tại ông cũng phải nói cho tôi những gì ông biết đi! 

- Phù... 

Tuyên Lâm cẩn thận đặt bình đan dược vào túi, sau đó mới nhìn người đàn ông đeo kính đối diện kia, nhìn cặp mắt âm trầm phía sau đôi kính của đối phương, lúc này mới hít sâu một hơi, nói: 

- Cụ thể bao nhiêu tôi cũng không biết. Nhưng căn cứ vào giọng điệu của Tuyên Lâm thì đan dược thượng phẩm như Hồng Vân Đan ít nhất có tới tám đến mười viên, đan dược trung phẩm hằng hà sa số... 

- Tám đến mười viên? 

Hai tròng mắt Vương tiên sinh sáng ngời, trầm giọng nói: 

- Ông khẳng định chứ? 

- Tôi khẳng định... 

Tuyên Lâm cắn răng gật đầu nói. 

- Vậy hiện tại trong tay Tuyên Năng còn có bao nhiêu viên nữa? 

Vương tiên sinh vội hỏi. 

- Hai cháu tôi đã dùng hai viên, còn Tuyên Dân Hàn một viên, và cả lão gia kia một được hai viên nữa... 

Tuyên Lâm thoáng tính qua một hồi, sau đó cắn răng lạnh lùng nói: 

- Trong tay Tuyên Năng ít nhất còn ba tới năm viên.... 

- Ba đến năm viên... 

Vương tiên sinh như nghĩ tới điều gì, gật đầu sau đó nhìn Tuyên Lâm, cười hắc hắc nói 

- Trong tay Tuyên Năng còn ba tới năm viên, không ngờ không nỡ cho ông... Ông em như ông một viên, thật là không tồi đâu, ha ha 

Nghe thấy những lời này, vốn vẻ mặt Tuyên Lâm đã lạnh lẽo, giờ lại càng khó coi hơn vài phần. Trước kia thật sự ông ta cũng không tính toán tới, hiện nay tính ra, trong tay ông anh mình vẫn còn vài viên mà không ngờ chẳng co mình. Điều này thật sự khiến ông ta tức giận tới cực điểm, thậm chí mơ hồ còn nghiến răng ken két... 

Thấy dáng vẻ Tuyên Lâm như vậy, Vương tiên sinh cười to ha há: 

- Tuyên tiên sinh... Hiện tại ông đã hiểu chưa? Người em như ông thật sự không được Tuyên Năng coi vào đâu cả. Nếu không thì sao ông ta thà giữ lại đan dược cũng không tình nguyện đưa ông nổi một viên... 

- Hừ... 

Tuyên Lâm nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh xung, nằm chặt bình ngọc nhỏ trong túi mình, lạnh lùng nói: 

- Tôi không cần nó đưa. Hiện giờ tôi cũng có ba viên rồi... 

- Được rồi... Tuyên tiên sinh... Hiện giờ tôi còn có một việc cần nhờ ông! 

Vương tiên sinh mỉm cười nhìn Tuyên Lâm đã bị mình lay chuyển, cười lạnh nói: 

- Giờ ông cần tới chỗ Tuyên Năng chứng thực một lần, xem rốt cục trong tay ông ta còn bao nhiêu viên đan dược. Nói cách khác, chỉ cần xác định trong tay ông ta còn có trên ba viên là được... 

- Hoặc là tốt nhất, ông có thể biết rõ nơi ông ta cất đan dược, và rốt cục Giang Khương có đưa cho ông ta những đan dược khác không. Đương nhiên... Có thể điều tra ra có bao nhiêu viên đan dược trung phẩm là tốt nhất... 

Nghe thấy những lời này của Vương tiên sinh, lửa giận từ từ tràn ngập hai mắt và trái tim Tuyên Lâm. Ông ta quyết định lần này nhất định lần này phải khiến ông anh mình, cũng là trưởng tộc kia biết... Mình cũng không phải dễ chọc như vậy, hừ... 

- Tốt lắm, như vậy tất cả đều nhờ ông thôi... 

Vương tiên sinh mỉm cười gật đầu nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play