Giang Khương cũng không phải thức dậy, chẳng qua dưới cái nhìn chăm chú của Cửu Vĩ, hình xăm trên vai trái lóe lên, hai mắt nhắm chặt của hắn bắt đầu chuyển động.   

Hắn giống như xuất hiện trong một không gian kỳ diệu. Chung quanh hư vô mờ mịt, nhưng đối diện hắn là một bóng người ngồi chồm hổm rất cao. Mà đằng sau cái bóng là chín cái đuôi to lớn đang nhẹ nhàng lay động.   

Lẳng lặng nhìn chung quanh một chút, sau đó nhìn cái bóng có chín cái đuôi màu đỏ đang lay động đối diện, Giang Khương kinh ngạc hỏi:   

- Ngươi...ngươi là Cửu Vĩ?   

Cái bóng màu đỏ gật đầu, cặp mắt không thấy con ngươi chỉ lộ ra hai tròng mắt màu đỏ, sau đó một giọng nói thanh thúy vang lên:   

- Cửu Vĩ? Đúng, ta chính là Cửu Vĩ.   

Nghe giọng nói dễ nghe này, Giang Khương chỉ cảm thấy đầu óc của mình choáng váng. Hắn vốn tưởng rằng Cửu Vĩ nhiều nhất cũng chỉ đáp lại bằng cử động, không nghĩ đến Cửu Vĩ lại biết nói chuyện.   

- Ta không phải đang nằm mơ chứ?   

Giang Khương có chút hoài nghi dùng sức nhéo mặt của mình, phát hiện một chút cũng không đau, không khỏi cảm thấy mơ hồ.   

- Ngươi không phải đang nằm mơ. Ta chỉ xây dựng một không gian đặc biệt trong tinh thần của ngươi mà thôi.   

Cửu Vĩ lắc đầu, mấy cái đuôi nhỏ cũng vung vẩy, nhìn rất khả ái.   

Giang Khương nheo mắt. Đối với lời giải thích này, hắn hoàn toàn có thể tiếp nhận. Dù sao hắn vẫn thường xuyên tiến vào trí óc của mình để tìm kiếm những mảnh vụn kí ức. Cửu Vĩ có thể xây dựng một không gian trong đầu hắn, dường như cũng không phải là chuyện quá khó khăn.   

- Ngươi...ngươi có thể nói chuyện?   

Giang Khương mất cả nửa ngày mới tỉnh lại, nhìn Cửu Vĩ đối diện, mãi mới nặn ra được một câu.   

- Từ khi phong ấn được cởi ra, bổ sung được năng lượng nhất định, ta liền có thể nói chuyện.   

Cái đuôi Cửu Vĩ nhẹ nhàng lay động:   

- Ngay cả cái đó, đúng, là Thần Thú Bát đó, cũng là ta trực tiếp nói cho ngươi sử dụng. Bất quá do ngươi không biết mà thôi.   

- A, đúng rồi. Lúc đó ta cũng không giải thích được tại sao lại có thể dùng Thần Thú Bát thu lại đám tổ linh. Thì ra là nhờ ngươi.   

Nói đến đây, Giang Khương như bừng tỉnh. Hôm đó hắn cho rằng chỉ là trùng hợp, vừa lúc đụng trúng cách sử dụng Thần Thú Bát, không nghĩ đến là Cửu Vĩ nói cho hắn biết.   

- Thần Thú Bát rốt cuộc làm cái gì vậy? Chẳng lẽ còn có thần thú lưu lại?  

Giang Khương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi.   

- Ta cũng không biết.   

Chín cái đuôi nhẹ nhàng lay động, tròng mắt màu đỏ cũng chớp động, thoáng trầm mặc một chút rồi mới nói:   

- Sau khi cởi bỏ phong ấn, những thứ mà ta có thể nhớ lại không nhiều. Có thể nói chuyện được với ngươi cũng là nhờ có Thần Thú Bát.   

- Ta cũng không biết Thần Thú Bát là cái gì, nhưng sau khi ta cảm giác được sự tồn tại của cái vật này, thì biết nó có thể tập trung được một loại năng lượng đặc biệt nào đó, rất có tác dụng quan trọng trong việc cởi bỏ phong ấn và khôi phục thực lực cho ta. Cho nên, lúc đó ta mới dùng sức truyền tin tức cho ngươi.   

Nghe Cửu Vĩ nói, Giang Khương nheo mắt, sửng sốt hồi lâu mới nói:   

- Vậy ngươi đã biết được cái gì?   

- Ta biết ta bị phong ấn, sau đó...   

Ánh mắt Cửu Vĩ cũng nhẹ nhàng chớp động, chần chừ một chút rồi tiếp tục nói:   

- Giống như Thần Thú Bát là một thứ dùng để ăn cơm.   

Nói đến đây, Cửu Vĩ đưa móng tay của mình ra đằng sau để gãi đầu:   

- Những thứ khác thì ta không biết.   

- Cái gì? Ngươi nói Thần Thú Bát chính là một chén cơm?   

Giang Khương mở to mắt. Chí bảo truyền thừa ngàn năm của bộ lạc vu sư lại là một cái chén ăn cơm.   

- Dựa theo lời giải thích của các ngươi thì đó là một cái chén ăn cơm. Nhưng cụ thể có lai lịch gì thì ta không biết.   

Cửu Vĩ gãi đầu, sau đó nói.   

Giang Khương xoa trán của mình, thở dài nói:   

- Được rồi, vậy ngươi chạy đến địa cầu làm gì?   

- Không biết.   

Cửu Vĩ lại lắc đầu:   

- Có thể chờ khi phong ấn được cởi bỏ hoàn toàn thì mới có thể nhớ lại.   

- Vậy khi nào ngươi mới có thể cởi được phong ấn?   

- Ta cảm giác khi năng lượng của đuôi chín đầy thì khi đó có thể cởi phong ấn. Cho nên ngươi hãy cố gắng.   

Cửu Vĩ chớp mắt nói.   

- Cố gắng, ta không cố gắng cũng không được.   

Giang Khương thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ, nghi ngờ hỏi:   

- Này, không phải ngươi xuất hiện là để đốc thúc ta cố gắng chứ?   

Nghe Giang Khương nói, Cửu Vĩ mới gật đầu:   

- Đúng rồi, ta phải nói cho ngươi biết, ngươi hãy cho ít dược vật vào Thần Thú Bát. Năng lượng tích trữ bên trong Thần Thú Bát đã bị ta hấp thu gần phân nửa rồi. Ngươi phải nghĩ biện pháp bổ sung. Sau này, ta phải dựa vào nguồn năng lượng đó để khôi phục hình thể của mình.   

- Dược vật? Dược vật gì?   

Giang Khương ngẩn người. Cái này ngược lại thì không khó. Thiên Y Viện thiếu cái gì chứ không thiếu thuốc.   

- Ta cũng không biết. Nhưng ta cảm giác được, gần đây có không ít dược vật có năng lượng tồn tại, ngươi hãy tự mình mang Thần Thú Bát đi tìm xem. Thần Thú Bát có phản ứng là được.   

Nói đến đây, Cửu Vĩ thở dài, nói:   

- Được rồi, cứ như vậy đi. Năng lượng đã bị tiêu hao không ít. Hẹn gặp lại.   

- Này...   

Giang Khương còn đang định nói tiếp, nhưng còn chưa kịp mở miệng, trước mắt đã tối sầm, không còn thấy tăm hơi Cửu Vĩ. Chờ khi hắn mở mắt ra, mới phát hiện hình xăm trên vai trái của hắn đang nóng lên, trong đầu còn vang lên lời nhắc nhở đã tiêu hao hết 5,6%.   

Xem ra hết thảy không phải là mơ, suy nghĩ lại lời nói của Cửu Vĩ, Giang Khương thở dài, sau đó đứng dậy mặc quần áo bước ra khỏi phòng.   

- A, tỉnh rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?   

Tuyên Tử Nguyệt đang bận rộn trong nhà bếp, thấy Giang Khương bước ra liền rửa tay bước đến.   

- Không sao. Anh tỉnh rồi.   

Giang Khương mỉm cười, sau đó ngồi xuống ghế salon, mở máy tính bảng ra, định tìm kiếm dược vật có thể hỗ trợ năng lực cho Cửu Vĩ. Dược vật này chỉ sợ cũng không dễ tìm, phải nhanh chóng kiểm tra xem hắn còn bao nhiêu điểm mới được.   

Lúc này, mặc dù đã lập được công cho nội viện, nhưng điểm chắc là chưa phân xuống, phải xem tài khoản của hắn mới được.   

Nhìn Giang Khương bận rộn, Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay xoa bả vai cho hắn, tò mò nhìn màn hình, hỏi:   

- Anh làm gì vậy?   

- Không có gì. Anh chỉ muốn kiểm tra xem anh còn bao nhiêu điểm. Sau này còn có chuyện cần tiêu không ít, phải phỏng chừng trước mới được.   

Giang Khương vừa gõ bàn phím vừa trả lời.   

- Ừm.   

Mặc dù không biết Giang Khương rốt cuộc định làm gì, nhưng nghe qua chỉ là muốn kiểm tra điểm, Tuyên Tử Nguyệt cũng không quá để ý. Tuy nói cô không phải là người của Thiên Y Viện, nhưng ở Thiên Y Viện lâu như vậy rồi, trên căn bản cũng biết đại khái tình huống. Điểm đối với thành viên của Thiên Y Viện, kiếm cũng không dễ dàng gì. Nhưng Giang Khương mấy lần lập được công lớn cho viện, hơn nữa còn là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, điểm ngược lại cũng không phải vấn đề quá lớn.   

Lập tức nói;   

- Em vừa gọi điện thoại cho Hiểu Hiểu. Cô ấy nghe anh đã về thì rất vui, giống như đã đặt xong vé máy bay, sáng mai sẽ đến.   

- Ừm. Vậy mai em đón cô ấy đi. Anh có công việc chút.   

Giang Khương nhẹ gật đầu.   

- Được.   

Tuyên Tử Nguyệt cười một tiếng, sau đó do dự một chút rồi nói:   

- Em...em nghe nói...   

- Nghe cái gì?   

Giang Khương cũng không ngẩng đầu, chạm vào màn hình máy tính mở tài khoản của mình ra.   

- Em nghe nói hội Viện ủy có chút ý kiến với anh. Trong viện lại lan truyền mấy lời đồn.   

Tuyên Tử Nguyệt nhỏ giọng nói.   

- Bọn họ dĩ nhiên là có ý kiến với anh rồi.   

Giang Khương cười một tiếng, cảm giác bàn tay nhỏ bé nơi vai của mình trở nên cứng đờ, liền buông máy tính xuống, đưa tay nhẹ vỗ lên bàn tay nhỏ bé trên vai mình, quay đầu lại nhìn gương mặt có chút rầu rĩ, nói:   

- Em đừng có lo lắng. Cho dù bọn họ có ý kiến với anh, nhưng cũng không thể làm gì được anh.   

- Bởi vì bọn họ không dám.   

Nghe giọng nói tự tin của Giang Khương, mặc dù cảm thấy có chút hoài nghi, nhưng Tuyên Tử Nguyệt vẫn trấn định trong lòng. Viện ủy Thiên Y Viện rất cường đại, nhưng Giang Khương là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hơn nữa Viện trưởng và La lão đối với Giang Khương rất tốt. Với lại Giang Khương nói không sao thì sẽ không sao.   

- Bọn họ nói cha anh không có chết, hơn nữa lại còn là phản đồ.   

Tuyên Tử Nguyệt do dự một chút rồi quyết định nói ra.   

Giang Khương cau mày, sau đó lắc đầu cười nói:   

- Chuyện này em cũng đừng lo lắng. Tình huống cụ thể anh cũng không rõ lắm, cần phải đi điều tra một chút.   

Nói đến đây, Giang Khương cười khẽ, ngạo nghễ nói:   

- Bất kể thế nào, anh sẽ không bị ảnh hướng quá lớn. Hơn nữa, chuyện của Thiên Y Viện, anh không thể làm chủ, nhưng chuyện của anh, chỉ có anh mới có thể làm chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play