Trước mắt bao người, Phó Đình Ngạn ngã vào vòng tay ta, ta vô lực đỡ lấy quai hàm thấm đẫm máu của hắn, ta gạt bỏ mọi tiếng ồn ào xung quanh, những lời ta nói với hắn trước đây cứ văng vẳng bên tai.
“Thiếp đã tốn rất nhiều công sức để cứu người, bất kể thế nào người cũng không được chết!”
Trong lúc hỗn loạn ta đã được người nào đó đỡ dậy, mấy vị đại thần đang định đỡ Phó Đình Ngạn đang hôn mê bất tỉnh đi ra ngoài nhưng đột nhiên bị ta gọi lại.
Ta biết, hiện tại sắc mặt của ta cũng không khá hơn bao nhiêu: “Các ngươi muốn nói cho thiên hạ biết Hoàng thượng đang lâm bệnh sao?”
Các đại thần nhận ra rằng vừa mới kết thúc cuộc chiến, Hoàng đế đột nhiên mắc bệnh nguy hiểm, nếu truyền ra ngoài, không chỉ Hung nô mà cả kinh đô sẽ hỗn loạn.
Dù sao tất cả mọi người đều không có kế hoạch gì, ngộ nhỡ Hoàng đế chết thì phải làm thế nào đây.
Ta khống chế tất cả mọi người có mặt ở đây, sai người chỉnh trang lại cho Phó Đình Ngạn, mượn danh nghĩa say rượu rồi cho người đỡ Phó Đình Ngạn ngồi lên xe rời đi.
Ngoại trừ thân tín của Phó Đình Ngạn và cha ta ra, không ai được phép đi theo.
Phó Đình Ngạn được đặt trên giường, sắc mặt trắng bệch, bên kia ta đã phái người vào trong thành để tìm y giả chữa bệnh cho Phó Đình Ngạn.
Vị y giả kia bị kéo ra khỏi ổ chăn của mình, hắn ta chỉ kịp mặc quần áo, xõa tóc đi theo người đến đón.
Ta đứng ở bên giường nhìn hắn ta bắt mạch chằm chằm, ánh mắt gần như nhìn xuyên qua lớp da mặt của y giả, mãi cho đến khi y giả trầm mặc buông cổ tay Phó Đình Ngạn xuống.
“Thế nào rồi?”
Ta lo lắng hỏi: “Ngài ấy có sao không?”
Y giả đứng dậy khỏi giường, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn ta, hành lễ với ta rồi nói: “Từ nhỏ Quý phi đã sống ở thành Sa Châu, những phương pháp trị bệnh của tiểu nhân thif quý phi chắc hẳn cũng biết, bệ hạ lao lực quá sức dần đến lâu ngày dưỡng thành bệnh tuyệt đối không phải mới một năm rưỡi, tâm tư lo âu cộng thêm vết thương trên thân thể lúc trước mà có thể chống đỡ đến bây giờ thật sự đã không dễ dàng gì.
”
“Nói tiếng người!” Hô hấp của ta không ổn định, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng: “Ngài ấy sắp chết rồi sao?”
“Nếu như trở lại kinh thành tĩnh dưỡng, an dưỡng lại thì có thể sống được từ ba đến năm năm.
” Y giả thấy ta tức giận liền nói cho ta biết tất cả sự thật mà hắn ta không dám nói ra: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất là nửa năm.
"
Tôn thái phi không thể giết hắn, quyền thần không thể lật đổ hắn, ngay cả Hung nô ám sát cũng không lấy được tính mạng của hắn, sao đột nhiên chỉ còn sống được nửa năm?
Ta đưa tay nắm lấy vạt áo y giả, trong mắt hiện lên vẻ cố chấp không muốn tiếp nhận sự thật, cắn răng hỏi hắn ta: “Những ngày ta không có ở đây không phải đều là ngươi trông chừng ngài ấy sao? Bắt mạch rồi uống thuốc bổ, tại sao lại không biết được sự thật? Sao đến tận hôm nay hôm nay mới nói!”
Phẫn nộ cùng nỗi bi thương mơ hồ xông thẳng đến đỉnh đầu, ta đột nhiên giữ chặt cổ y giả, y giả hoảng sợ, nghẹn ngào khóc lóc: “Quý phi, không phải thần không nói cho người biết, mà là bệ hạ không cho thần nói! Trận chiến căng thẳng như vậy làm sao bệ hạ có thể nghỉ ngơi, tìm thần đến đây quả thật là vì để phòng ngừa bất trắc! đề phòng bệ hạ không chịu nổi mà đột ngột qua đời! Tiểu nhân không lừa gạt người, bằng không người thử ngẫm lại xem, vì sao những ngày đó người đều bị bệ hạ lại phá ra ngoài chứ?”
Làm sao ta lại có thể không hiểu những chân tướng đó chứ, chỉ là sau khi nghe người khác nói ta mới có thể chấp nhận.
Ta chậm rãi buông cổ y giả ra, y giả thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết trong gang tấc, lập tức tránh sang một bên, im lặng như cái bóng đứng dựa vào tường, ta không còn tâm tư để ý tới hắn ta, đi đến bên giường chậm rãi ngồi xuống, vươn tay vuốt ve mặt hắn.
Thì ra, khi người ta biết mọi chuyện không còn cơ hội xoay chuyển được, trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng thì không thể khóc được nữa, còn khóc là bởi vì chúng ta biết vẫn còn khả năng chuyển biến tốt, vẫn còn đường sống để trở về với nhân gian.
Khi đó Phó Đình Ngạn đã biết thân thể mình đã không chịu nổi gánh nặng rồi sao? Nhưng hắn còn vẫn có thể nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra và nói với ta những lời như vậy.
“Người cho thiếp ở lại bên cạnh người là để thiếp đưa tiễn người lúc lâm chung sao?”
Nhìn khuôn mặt với những đường nét rắn rỏi và đôi lông mày anh tuấn, ta khẽ cười thành tiếng.
“Mỗi một người các người! A Yên là thế, rồi người cũng vậy.
”
Đây là đêm dài nhất mà ta trải qua ở Sa Châu, đêm dài đằng đẵng kéo dài vô tận đến nỗi dường như không thể nhìn thấy điểm cuối, ngọn nến bên cạnh bàn vẫn sáng, ánh sáng màu cam chập chờn cho đến khi cả ngọn nến cháy rụi xuống tận đáy.
Căn phòng bỗng tối sầm lại.
Bồi bàn đẩy cửa vào, hỏi ta: “Quý phi, người đi nghỉ ngơi một chút đi, đừng để kiệt sức quá.
”
Bồi bàn không dám tiến về phía trước, ta ngồi ở mép giường, sống lưng thẳng tắp, lúc quay đầu nhìn qua có thể cảm giác được xương cốt khẽ kêu lên.
“Lấy nến lại đây, lại gọi y giả kia tới đây.
”.