Đại phu đến xem tình trạng của Phó Đình Ngạn mỗi ngày.
Hô hấp của hắn đều đặn và mạch vẫn ổn định, nhưng mãi vẫn không chịu mở mắt.
Ta có quyền nghĩ mấy năm này hắn đã quá mệt mỏi, cần được bổ sung bằng một giấc ngủ dài.
Khi tỉnh dậy, hắn vẫn là vị quân vương hiền lành và quyết đoán.
Cũng là quân vương của ta.
Vài ngày sau, A Yên ở trong tù cắn lưỡi tự sát.
Ta mang đồ đạc đến thu xác nàng ta.
A Yên ngã nghiêng trên mặt đất, mái tóc bù xù che đi gương mặt.
Vẻ mặt nàng ta thanh thản như đã chìm vào giấc ngủ dài, không biết có phải đang mơ thấy đồng cỏ xanh mướt ở quê nhà và khuôn mặt tươi cười của người cũ hay không.
"Ngươi chết rồi, còn muốn kẻ thù như ta phải đi thu xác." Ta ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt tóc A Yên, dùng giọng điệu như trước nói với nàng ta: "Tộc nhân của ngươi có còn nhớ ngươi không? Nếu không nhớ, ta phải để ngươi ngủ ở đâu đây, A Yên?"
Người bên ngoài đang đợi, cho đến lúc ta sửa soạn cho A Yên xong mới cho người tiến vào.
Hai người hầu rũ tấm vải trắng, nhẹ nhàng rơi xuống người A Yên.
Thi thể của A Yên được chuyển đi, mặt đất trống không.
Bấy giờ ta mới để ý thấy mảnh đất dưới tay A Yên được đào ra một mảnh rất sạch sẽ.
Ta nhìn kỹ hơn, trên mảnh đất trống kia có viết hai chữ.
A Yên.
Đây là tên ta đã đặt cho nàng ta khi nàng ta vừa đến bên cạnh ta.
Cũng là chữ đầu tiên nàng ta học viết.
Ta nhìn lên giếng trời, chớp chớp mắt, để mặc cho dòng nước mắt chảy dài trên khóe mi thấm vào thái dương.
Ta chôn xác nàng ta trên một gò đất bên ngoài thành Sa Châu, ở đó chỉ có một ngôi mộ đơn độc của nàng ta.
Từ đây, có thể nhìn thấy đường chân trời rộng lớn, A Yên có thể nhìn thấy quê hương của mình.
Ta không khắc bia cho nàng ta.
Tên thật của A Yên, đến chết nàng ta cũng không nói cho ta biết.
Mà cái tên ta đặt cho nàng ta đã được nàng ta lấy tay khắc trên sàn nhà tù, trả lại cho ta.
Ta đặt trước ngôi mộ một phần nho đông lạnh đã mua trước khi rời thành.
Lá cờ chiêu hồn phấp phới trước ngôi mộ của nàng ta, đuôi cờ bay lên bay xuống về hướng thảo nguyên Hung nô.
Vì hậu sự của A Yên, ta đã chạy quanh thành một ngày, cố gắng lên tinh thần và trở lại phủ Thứ sử để chăm sóc Phó Đình Ngạn.
Vừa bước vào viện, ta đã thấy Ân Diêu đang lang thang trong sân.
Chiếc nẹp nặng trĩu đeo trên cổ, đè bẹp hai vai.
Khi nhìn thấy ta, ánh mắt nàng ta hơi lóe lên một cái, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Nhưng ta không muốn im lặng.
Ta đi tới trước mặt nàng ta, lúc này nếu lại dùng dáng vẻ trong cung với nàng ta thì thật không cần thiết.
Chỉ cần Ân Diêu thông minh hơn một chút thì sẽ hiểu ý của ta.
"Ngươi phải rời đi."
Ân Diêu dường như không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, vẻ mặt vừa thất vọng vừa không cam lòng: “Tại sao ta không thể, tại sao nhất định phải là ngươi.”
Trong lòng nàng ta cũng biết những lời này chẳng qua là lời tức giận mà thôi.
"Sau này chuyện như vậy sẽ càng ngày càng nhiều.
Hiện tại đại quân đã bắt đầu chiến đấu với Hung nô, về sau thậm chí sẽ có người mặc áo giáp ra trận, tiến sâu vào tiền tuyến...!Ngươi không làm được gì cả." Ta vẫn nói câu mà nàng ta không muốn nghe nhất: "Trở về có thể còn sống, so với sinh mệnh, Hoàng hậu quan trọng đến vậy sao?"
Tâm trạng căng thẳng của Ân Diêu sụp đổ từng chút một, đôi lông mày xinh đẹp rủ xuống, đứng im lặng một lúc, cuối cùng đồng ý về Kinh.
Nàng ta là người thông minh, cho dù trong lòng ngàn vạn lần không cam lòng thì nàng ta cũng sẽ cân nhắc lợi hại, đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Thấy nàng ta bước đi, ta mới xoay người bước vào phòng.
Đại phu cũng đi ra từ phòng của Phó Đình Ngạn.
Ta lại càng hoảng sợ, khi nói chuyện vẫn không nhận thấy trong phòng còn có người khác.
Đại phu bước đến trước mặt ta, thi lễ vấn an với ta rồi cầm hộp thuốc rời đi, không nói một lời.
Có cái gì đó không đúng.
Trước đây, đại phu này khi gặp ta sẽ nói với ta vài câu về bệnh tình của Phó Đình Ngạn, tại sao hôm nay không nói gì?
Tim ta bỗng thắt lại, cơn ớn lạnh lập tức ập đến.
Ta hốt hoảng quay người, đẩy cửa lao vào phòng.
Trên giường, Phó Đình Ngạn đang dựa vào gối, nghe thấy âm thanh thì ánh mắt đảo qua, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên.
"Nàng có thể mặc giáp ra trận, tiến sâu vào tiền tuyến?"
Giọng nói của Phó Đình Ngạn yếu ớt, như thể vừa chạm nhẹ vào sẽ vỡ ra.
Ta thậm chí nín thở, không dám tin đứng trong sảnh.
Ta sợ đây là ảo giác.
Mãi cho đến khi hắn chậm rãi đưa tay về phía ta, thời gian đã đóng băng lại lưu động.
Ta bước chầm chậm đến bên hắn, nắm lấy tay hắn.
"Ta có thể làm được hay không, không phải người đã từng lĩnh giáo rồi sao? Có lần nào không phải là ta cứu người chứ?"
Lời vừa ra khỏi miệng, giọng ta có chút nghẹn ngào.
Mấy ngày qua tưởng dài như mấy chục năm, ta luôn mong chờ người trước mặt có thể sống sót.
Nói rồi ta lại khóc, khóc một lúc rồi lại cười.
Đáy mắt Phó Đình Ngạn dịu dàng đến mức nước có thể thấm ra ngoài.
Hắn muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay ta để lau nước mắt cho ta, lại bị ta nắm chặt lấy.
Ta không muốn buông tay nữa..