Cố Kiều sốt ruột hỏi: “Tại sao anh lại bị thương nghiêm trọng như vậy chứ? Mấy ngày gần đây nhiệm vụ huấn luyện nặng lắm à?”Những vết thương này đều tương đối mới, rõ ràng là vừa mới bị thương gân đây.Tần Dược không nghĩ tới Cố Kiều lại tỉnh dậy sớm như vậy.

Anh nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, không muốn để Cố Kiều nhìn thấy các vết thương trên người mình, “Đây đều là mấy vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng lo ngại cả.

Sắp có nhiệm vụ mới nên phải huấn luyện chăm chỉ một chút.”Không biết vì cái gì, khi nghe được những lời này của Tần Dược thì Cố Kiều bỗng nhiên cảm giác trong lòng mình chợt nghẹn lại.Cứ như là…… cô sắp mất đi một thứ gì đó vậy.“Tiểu Kiều?”Tần Dược phát hiện Cố Kiều bỗng nhiên có chút thất thần nên nhẹ giọng gọi cô.

Cố Kiều vội vàng phục hồi lại tinh thần, ném hết những ý nghĩ kỳ quái kia sang một bên: “Em không có việc gì, em đi làm vài món cho anh ăn nhé?”Tần Dược lại lắc lắc đầu: “Không cần đâu, em về phòng ngủ thêm một lúc đi, đợi lát nữa anh sẽ trực tiếp đi tới nhà ăn để ăn sáng sau.”Nhưng Cố Kiều lại không chịu.

Tuy cô chưa từng tới nhà ăn nhưng cũng nghe Tiểu Phùng kể rằng thức ăn ở nơi đó căn bản là cực kỳ khó ăn.

Cô nhanh chóng vào phòng bếp nấu một bát mì măng tươi, còn làm thêm dưa chuột muối chua và trứng tráng ăn kèm.

Sau khi nhìn Tần Dược ăn sáng xong thì Cố Kiều mới an tâm để anh rời đi.Tuy bây giờ vẫn còn sớm nhưng Cố Kiều lại không định ngủ tiếp nữa, lấy măng đã ngâm một đêm ra để xử lý.Một phần măng trong số đó cô dùng dao thái nhỏ ra rồi phơi trên một cây gậy trúc, sau khi phơi khô thì số măng này có thể bảo quản được rất lâu.Mà phần măng còn lại thì cô trực tiếp xát muối lên rồi bỏ vào trong một cái bình để ướp, lại cho thêm nước chua và ớt cay vào, một thời gian sau sẽ có măng ngâm giòn trơn ngon miệng để ăn.Sau khi Cố Kiều làm xong hết những việc này thì đã qua hơn hai tiếng.

Cô định đi nghỉ ngơi một lúc, đồng thời cũng tính toán đợi lát nữa sẽ lên trên núi nhìn thử xem có thảo dược hay không.Tuy vết thương của Tần Dược đối với một người quân nhân mà nói thì không tính là quá nghiêm trọng, nhưng Cố Kiều vẫn hy vọng anh sẽ ít bị thương hơn một chút.

Tam thất với tác dụng lưu thông máu làm giảm vết bầm là một loại cây thuốc tương đối dễ thấy, tìm một ít mang về nấu canh cho Tần Dược uống cũng không tệ.Trước đây Cố Kiều mở Nông Gia Nhạc bởi vì cô cảm thấy rất hứng thú.

Lúc ở trong thôn cô có theo học với một lão đại phu một khoảng thời gian, tuy rằng không học được y thuật gì ghê gớm nhưng vẫn biết làm một vài món ăn bồi bổ, trong đó có món canh gà tam thất.Ý tưởng này vừa mới nảy ra trong đầu thì Cố Kiều nhìn thấy Thạch Hồng Tinh đi ngang qua cửa nhà cô.

Cô sửng sốt hỏi: “Thạch đoàn trưởng, ngài đây là đang đi huấn luyện sao?”Thạch Hồng Tinh gật gật đầu đáp: “Đúng vậy.”“Bây giờ anh mới qua đó sao ạ? Tần Dược đã đi từ hai tiếng trước rồi.” Cố Kiều rõ ràng nghe chị dâu Đỗ nói là từ trước đến giờ Thạch Hồng Tinh và Tần Dược đều đi huấn luyện cùng nhau mà.Thạch Hồng Tinh thở dài một hơi, ngẫm nghĩ một lúc nói: “Tiểu Kiều à, nhờ em khuyên nhủ Tần Dược rằng không cần phải liều mạng đến mức đó đâu.

Trước kia chính là bởi vì lý do đó mà nhóm lãnh đạo mới hy vọng cậu ấy lập gia đình sớm một chút đấy, vậy mà không nghĩ tới sau khi lập gia đình cậu ấy lại càng huấn luyện không biết ngày đêm hơn.

Đã là người sắp ba mươi rồi, vẫn nên lo lắng cho thân thể một chút thì hơn.”Trước đó Thạch Hồng Tinh vẫn luôn cho rằng Tần Dược không hài lòng với Cố Kiều nên mới huấn luyện suốt ngày như vậy.

Thế nhưng ngày hôm qua anh lại nghe vợ mình nói rằng tình cảm của hai người họ rất tốt, Tiểu Kiều lên núi đi đào ít măng mà Tần Dược cũng phải đi đón cô ấy, trông không giống như là không có tình cảm mà..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play