Tranh luận tới cuối cùng, Văn Dịch cùng Beta Giam Trường kia mỗi người lùi một bước, Giang Hạc Linh có thể không bị nhốt lại, nhưng vệ sĩ ngụy trang thành tù nhân lại không có may mắn thoát khỏi, bị đưa đến phòng tạm giam.

Không thể là ai khác, mặc dù Giang Hạc Linh là nguyên nhân gây ra cuộc chiến, nhưng anh không làm gì cả, người đánh tên kia là vệ sĩ.

Văn Dịch đem Giang Hạc Linh từ phòng tạm giam cứu tới, lại không có chỗ ở.

Bình thường những tù nhân vừa được đưa đến đều tập trung trong cabin giam giữ, chờ phân chia phòng giam tiếp theo, có lẽ là do tỷ lệ tội phạm gần đây tăng vọt, toàn bộ buồng giam tạm thời của ngục giam thứ nhất đã gần đầy, chỉ có phòng giam của Omega là chưa đầy, nhưng vừa rồi có một Omega dị ứng với thuốc ức chế đột nhiên động dục, hiện tại trong đó tràn ngập mùi hương tin tức tố Omega.

Văn Dịch nếu đem Giang Hạc Linh đưa vào đó, không chừng đợi được một lát cũng lập tức liền động dục ngay.

Định kiếm một phòng đơn mà tìm khắp nơi không có, cuối cùng Văn Dịch không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa Giang Hạc Linh đến phòng nghỉ của hắn.

"Cậu dẫn tôi tới đây không phải là quá phô trương sao? Không sợ người khác hoài nghi sao?". Sau khi vào cửa, Giang Hạc Linh mở miệng hỏi.

"Chứ bây giờ có thể làm sao được?". Văn Dịch thản nhiên nhún vai, "Đưa anh vào trong đám Alpha đó, dụ anh phát dục, như vậy trò chơi liền thật sự kết thúc."

"Cậu lo lắng rất dư thừa". Giang Hạc Linh chán ghét nhíu nhíu mày, nghĩ đến những tên Alpha đó cả người anh liền không khoẻ.

"Thật sao?" Văn Dịch xoay người, đi ngang qua bên người Giang Hạc Linh ngửi ngửi, "Nhưng tin tức tố của anh lại không nói như vậy".

Giang Hạc Linh lười giải thích, hỏi: "Khi nào rời khỏi nơi này?".

Văn Dịch nâng cánh tay lên, liếc nhìn thiết bị liên lạc trên cổ tay, lúc đến ngục giam thứ nhất, anh đã báo cáo tình hình, xe áp giải tạm thời sẽ đến trong một giờ nữa.

"Một giờ".

Giang Hạc Linh gật đầu, sau khi nhìn quanh một vòng liền đi thẳng đến chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng nghỉ ngồi xuống: "Rót cho tôi cốc nước".

Văn Dịch: "......"

"Ngài đều đã mặc đồng phục tù nhân rồi, còn muốn làm thiếu gia sao?"

Giang Hạc Linh nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm nói: "Không phải nói tôi là người của cậu, về sau cậu quản hay sao? Tôi khát cũng mặc kệ?".

"......"

Cụm từ "người của tôi" mà Văn Dịch vừa nói với Giam Trường chẳng qua là thuận miệng thôi, để thể hiện khí thế, giả vờ uy hiếp, nhưng hiện tại Giang Hạc Linh lại dùng chính nó để chặn họng hắn.

Một câu chế nhạo rõ ràng là bình thường, như thế nào vừa ra khỏi miệng Giang Hạc Linh lại tăng thêm vài phần mập mờ, Văn Dịch nghĩ theo hướng khác, cố gắng dứt khoát nói một tiếng: "Đừng có ghê tởm tôi, tự mình lấy thức ăn quần áo đi".

Nghe vậy, Giang Hạc Linh giơ tay lên mang theo còng điện tử nhìn vào hắn: "Vậy cởi còng cho tôi".

Giang Hạc Linh không phải tù nhân thật sự, cũng tự nhiên không cần trốn, mở còng tay cũng không có vấn đề gì, dù sao gian phòng nghỉ này cũng không có giám sát, chỉ cần không có động tĩnh lớn là được.

Nhưng chưa đợi Văn Dịch cởi xong xiềng xích, tiếng đập cửa đã vang lên trước.

Văn Dịch rút tay lại, quay đầu nhìn về phía Giang Hạc Linh đang ngồi trên ghế sô pha, ý tứ hết mức rõ ràng - "Ngài nếu lại ngồi xuống, liền có thể khiến người khác chú ý đấy".

Giang Hạc Linh ngồi dậy đứng một bên, Văn Dịch liền đặt mông ngồi xuống, cười mở miệng: "Đi mở cửa đi".

Giang Hạc Linh: "......"

Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Văn Dịch, một lát sau, thế nhưng lại nghe lời mà đi tới cạnh cửa, mở ra.

Ngoài cửa là hai Alpha nam, một người lớn tuổi và một người trẻ tuổi, đều là giám ngục của ngục giam thứ nhất.

Người Alpha trẻ tuổi nhìn thấy Giang Hạc Linh mở cửa, sửng sốt một chút mới quay đầu nhìn về phía Văn Dịch: "Văn tiên sinh, thuốc ức chế đã được đưa tới".

Nghe vậy, Giang Hạc Linh nhanh chóng liếc nhìn chiếc hộp trong suốt trong tay giam ngục, bên trong là một ống thuốc tiêm cỡ ngón tay, là loại thuốc ức chế cường hiệu cao cực mạnh dành riêng cho tù nhân Alpha.

Trong cơ thể Alpha trời sinh có nhân tố chiến đấu, đặc biệt là khi đối mặt với đồng loại, một chút tin tức tố đồng loại có thể khơi mào đấu tranh, cho nên để duy trì ngục giam Alpha ổn định, toàn bộ tuyến thể của tù nhân đều được tiêm thuốc ức chế cường hiệu cao, dùng để ức chế bọn chúng giải phóng tin tức tố.

Thật ra hiện nay đã có loại ức chế điện tử rồi, là kiểu loại vòng cổ ức chế, không những ức chế được tin tức tố bị ảnh hưởng giữa các Alpha, mà còn có thể ức chế được Alpha với Omega phản ứng tuyến thể, an toàn và đáng tin cậy hơn nhiều so với thuốc ức chế cường hiệu cao. Tuy nhiên, bởi vì vật liệu chế tạo loại vòng cổ điện tử này rất đắt tiền, không ai nguyện ý chi số tiền đó dùng lên người những tù nhân, cho nên nhà tù vẫn sử dụng cách tiêm thuốc ức chế cường hiệu cao dạng lỏng vào cơ thể, dù sao cũng không ai quan tâm những phần tử tội phạm này có bị tổn thương tuyến thể hay không.

"Để đây đi". Văn Dịch hếch cằm về phía chiếc bàn trước mặt.

Hai người bước vào, đặt thuốc ức chế xuống nhưng vẫn chưa rời đi, tên giám ngục trẻ tuổi hơi cau mày, ánh mắt qua lại giữa Giang Hạc Linh và Văn Dịch, do dự một lúc rồi bất mãn nói: "Văn tiên sinh, cho anh ta ở đây có phải là lựa chọn tốt không?".

"Có cái gì không tốt?" Văn Dịch lấy ống thuốc ức chế ra, một bên quan sát một bên nói, "Sợ anh ta chạy khỏi tay tôi?".

"Tôi không có ý này". Giám ngục trẻ tuổi phủ nhận, trên mặt vẫn như cũ là bộ mặt không tán thành, "Chỉ là để cho tội phạm đáng ra bị nhốt trong ngục lại được ở trong phòng nghỉ, như vậy không đúng quy tắc".

Văn Dịch ngừng nghịch thuốc ức chế, ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của giám ngục, nhếch khóe miệng hỏi: "Đúng quy tắc? Quy tắc ở đâu? Quy tắc của ngục giam thứ nhất các ngươi á?".

Vô luận là hắn hay là Giang Hạc Linh, đều không cần ngục giam thứ nhất sai người tới quản.

Giám ngục trẻ tuổi bởi vì những lời này mà sắc mặt trở nên khó coi, còn muốn nói thêm cái gì, nhưng bị giám ngục lớn tuổi bên cạnh kéo lại, thấp giọng chặn ngang: "Được rồi, Giam Trường cũng chưa nói cái gì, không đến lượt cậu quản đâu".

Nói xong ông hiểu ý mà hướng Văn Dịch cáo từ: "Chúng tôi liền không quấy rầy Văn tiên sinh nữa".

Giám ngục trẻ tuổi mặt không tình nguyện bị lôi ra cửa, qua cánh cửa chưa đóng hoàn toàn, âm thanh cuộc trò chuyện của hai người truyền vào.

"Tiểu tử này, dù chúng ta có ngay thẳng thế nào, hắn là người của liên minh, cậu đi lo chuyện bao đồng quản hắn làm gì?".

"Vậy tôi hỏi ông một sĩ quan như hắn vì cái gì lại ở chung một chỗ với tù nhân?"

"Chậc, tiểu tử cậu vẫn còn quá trẻ. Cậu nói coi hắn là một thanh niên dồi dào tinh lực, nửa đêm mang mỹ nhân xinh đẹp về còn có thể làm gì?"

Những lời tiên đoán kia thực ra âm lượng rất nhỏ, nhưng tiếc rằng cả Văn Dịch và Giang Hạc Linh đều có thính giác tốt, cho nên đều có thể nghe rõ toàn bộ không sót chữ nào.

Vẻ mặt Văn Dịch trở nên kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ nhìn mình giống loại người phóng đãng vô độ đó sao?

Tất nhiên là không, cho nên chỉ có thể nói bầu không khí trong ngục giam thứ nhất không tốt, những người ở đây đều có tư tưởng đen tối, ai cũng đen tối.

"Chậc, xem ra ngục giam thứ nhất này không đơn giản đâu". Văn Dịch từ từ cảm khái.

Giang Hạc Linh nâng mí mắt liếc hắn một cái, bỗng nhiên cười khẽ: "Nghe nói giám ngục không xem phim khiêu dâm, nhưng thật ra những chuyện đồi trụy trong ngục giam này cậu cũng hiểu biết không ít nhỉ".

Văn Dịch: "......?" Tôi hiểu biết cái gì cơ?

Văn Dịch không rõ nguyên nhân khi nhìn thấy đôi mắt cười tự nhiên của Giang Hạc Linh, chẳng biết sao cảm thấy người này lại cố ý trêu chọc hắn. Ngửi thấy mùi tin tức tố vị hoa hồng nhàn nhạt trong không khí, cổ họng Văn Dịch cảm thấy khô khốc, hắn đứng dậy rót cho mình một cốc nước, sau khi dồn sức uống hai cốc liền phát hiện Giang Hạc Linh đã lại chiếm chỗ hắn ngồi xuống ghế sô pha.

"Để anh mệt mỏi một hồi lại chịu không nổi." Văn Dịch nặng nề đặt một cốc nước khác lên bàn.

Đại khái xem đây là cốc nước được ban phát cho, Giang Hạc Linh không mỏ hỗn với hắn, mà là đưa tay ra trước mặt Văn Dịch, yêu cầu hắn mở còng tay điện tử hộ mình.

Thực ra loại còng tay điện tử này sẽ không ảnh hưởng đến việc dùng tay cầm cốc, nhưng anh là muốn phải cầm cốc bằng cả hai tay. Sự giáo dục của Giang Hạc Linh khiến anh không thể chịu đựng được việc mình uống nước trong tư thế kỳ cục còn không trang nhã như vậy, và tất nhiên cũng không thể chấp nhận Văn Dịch đích thân đút cho mình, mặc dù Văn Dịch sẽ không làm thế.

Văn Dịch đứng ở trước mặt anh, hơi cúi người xuống, một bên nhập mật khẩu mở khóa, một bên hỏi: "Thứ đồ chơi này anh có thể dùng được không?".

Câu hỏi này là về thuốc ức chế vừa mới được giám ngục mang đến.

Văn Dịch mang Giang Hạc Linh ra ngoài một mình một phần vì hắn sợ rằng anh sẽ bị ảnh hưởng khi ở trong đám Alpha đó, còn một phần vì hắn biết tuyến thể của Giang Hạc Linh rất yếu ớt, nếu sử dụng thuốc ức chế cường hiệu cao này, anh có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhưng lúc này, bản thân tin tức tố của Giang Hạc Linh không ngừng mà thoát ra, dường như muốn thay thế tin tức tố Alpha dùng để che giấu giới tính, xem ra không có thuốc ức chế cũng không ổn.

"Không cần." Giang Hạc Linh nói.

"Rời khỏi nơi này không có nghĩa là anh có thể thoát khỏi đội áp giải ngay lập tức, phải mất ít nhất hai giờ mới có thể an toàn, anh có chắc là mình có thể—".

"Văn tiên sinh—".

Đột nhiên trong gian phòng vang lên giọng nam gấp gáp cắt đứt lời nói của Văn Dịch, một Alpha mặc đồng phục liên minh bất chấp sai phạm mà đẩy cửa vào, biểu cảm trên mặt từ căng thẳng chuyển thành kinh ngạc rồi đến nghi hoặc khi thấy rõ tình hình bên trong.

 Trên ghế sô pha, Văn Dịch chính là đang dùng tư thế vô cùng mập mờ mang Giang Hạc Linh đè dưới thân.

Trong nháy mắt khi cánh cửa được mở ra, cơ thể của Văn Dịch liền phản ứng ngay - còng tay vừa được mở ra cạch một tiếng đã bị khóa lại, cánh tay trái nhấc lên, đem hai tay bị xích của Giang Hạc Linh giơ lên trên đầu, đồng thời cơ thể ép xuống, cùng cơ thể Giang Hạc Linh kề sát hơn, hô hấp đan xen nhau.

Đột nhiên kéo gần khoảng cách khiến mọi giác quan hết thảy trở nên rõ ràng, xúc cảm cơ thể thuộc về người khác, mùi hương tin tức tố của hắn, cùng với tiếng hít thở mỏng manh đều bị quấn lấy trong nháy mắt. Văn Dịch thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong đôi đồng tử giãn mở của Giang Hạc Linh.

Tư thế này chính là muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu ái muội, muốn nhiều mộng tưởng câu dẫn bao nhiều liền có bấy nhiêu, có thể coi như đã xác nhận được suy đoán của giám ngục. Thế nhưng Văn Dịch vẫn còn suy nghĩ viển vông: ánh mắt của Giang Hạc Linh này cũng thật giống như những xoáy nước sâu thẳm giữa biển khơi.

Thu hút người ta.

(Gòi gòi tới anh cũm bị thu hút gòi đó anh Dịch:3)

Trong nháy mắt, không khí phảng phất đọng lại giống nhau, bên ngoài cánh cửa, ba người đều cứng đờ tại chỗ.

"Ai kêu ngươi không gõ cửa?" Văn Dịch trầm giọng đánh vỡ trầm mặc.

Khi nói chuyện hơi thở hắn phun lên mặt Giang Hạc Linh, một mùi tin tức tố vị rượu gin cường thế cũng đem anh bao vây lấy. Giang Hạc Linh lấy lại tinh thần, hàng mi dài run rẩy rồi lại rũ xuống, vẻ mặt bình tĩnh cố nén hơi thở.

"A...... À, thực xin lỗi ngài". Thủ hạ lập tức đứng thẳng người, cúi đầu xin lỗi tựa như chịu phạt, không dám nhìn nữa.

Văn Dịch buông tay, chậm rãi từ trên người Giang Hạc Linh đứng dậy.

"Có chuyện gì?"

Thủ hạ như cũ đầu cũng không dám ngẩng lên, nhanh chóng nói: "Ngải Tư đã chết".

Văn Dịch: "Ai?"

Thủ hạ: "Ngải Tư"

"......" Vậy Ngải Tư là ai?

Trầm mặc một lát, tên thủ hạ hấp tấp mới hoàn hồn, vội vàng bổ sung: "Là kẻ vừa bị đưa đến ngục giam thứ nhất, Alpha với hình xăm con rắn trên cổ".

Văn Dịch giữa mày thực nhẹ mà nhíu một chút: "Chết như thế nào?".

"Bước đầu phán đoán là do dị ứng thuốc ức chế dẫn đễn cái chết đột ngột, còn cụ thể hơn thì không rõ lắm". Thủ hạ nói hai ba câu giải thích vừa rồi trong phòng giam xảy ra chuyện gì.

Ngải Tư, cũng chính là tên Alpha khinh thường Giang Hạc Linh, bị đưa vào phòng giam để tiêm thuốc ức chế cường hiệu cao theo quy định, lại không ngờ hắn đột ngột chết sau đó hai phút.

Văn Dịch cau mày lắng nghe, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng cánh tay buông thõng bên người lại đang chậm rãi vê nắn đầu ngón tay.

Chờ thủ hạ nói xong, hắn mở nửa con mắt, ánh mắt liếc nhìn Giang Hạc Linh mặt không biểu tình trên ghế, lạnh nhạt nói "Hiểu rồi" với mấy tên thủ hạ.

Sau khi báo cáo tình hình xong, thuộc hạ liền rời khỏi nơi rắc rối này, còn không quên đóng lại cánh cửa vừa nãy đóng không chặt.

"Cạch" một tiếng, cửa bị đóng chặt, Văn Dịch quay đầu nhìn Giang Hạc Linh: "Là anh làm?".

---------- Còn tiếp ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play