"À, cậu là muốn tôi khen một câu ngây thơ sao?"

"Cái đó không cần". Văn Dịch không để bụng, hắn không cảm thấy lời nói vừa nãy của mình đắc tội Giang Hạc Linh, dù sao hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ là tùy tiện nói ra sự thật mà thôi.

"Thiếu gia, trời trở gió rồi, chúng ta về phòng đi". Quản gia cắt ngang cuộc nói chuyện chẳng mấy vui vẻ này, sợ nếu nói không khớp, Giang Hạc Linh sẽ lại ra lệnh đánh Văn Dịch lần nữa.

Giang Hạc Linh thu hồi ánh mắt, để quản gia đẩy mình trở về phòng, ngay lúc Văn Dịch vừa định theo vào thì quay đầu lại nói: "Tôi không muốn khen, nhưng Văn tiên sinh có thể đi về"

Văn Dịch nhướng mày, nghĩ thầm những lời Giang Hạc Linh vừa nói cùng câu "Nếu không muốn bị đánh thì nhanh cút đi" không có gì khác nhau.

"Chú Trương, tiễn Văn tiên sinh đi", nói xong Giang Hạc Linh liếc Văn Dịch một cái, bổ sung thêm "Đi bằng cửa chính".

Văn Dịch: "......?"

Có phải lúc nào tôi cũng đi sai đường đâu.

Văn Dịch khẽ cau mày, đôi môi mở ra rồi đóng lại, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Giang Hạc Linh đã nói: "Còn nữa, nếu Văn tiên sinh rảnh rỗi như vậy, chi bằng tự suy nghĩ một chút. Dù sao, tôi cũng không thể quang minh chính đại rời khỏi liên minh được".

Văn Dịch đối với thái độ kiêu ngạo không cần thương lượng này mất kiên nhẫn "Chậc" một tiếng, hướng bóng lưng Giang Hạc Linh quát: "Tôi nói này, anh có phải nước đổ đầu vịt rồi không? Liên minh có nhiều người cho anh chọn như vậy, tại sao nhất định phải là tôi?"

Chiếc xe lăn bằng điện tiếp tục đi xa, cho đến khi mũi Văn Dịch không còn ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng nữa, Giang Hạc Linh mới dừng, anh không quay lại mà chỉ hơi nghiêng đầu, khóe mắt đỏ bừng nhìn Văn Dịch, đánh giá hắn từ trên xuống dưới trong hai giây mới nói: "Diện mạo của cậu, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn được"

Văn Dịch: "......"

Nói cái gì mà miễn cưỡng có thể nhìn?

Hắn rõ ràng chính là anh tuấn tiêu sái!

Không phải Văn Dịch tự luyến, nói đến ngoại hình, toàn bộ liên minh thật sự không có Alpha nào đẹp trai hơn hắn, hoặc là vóc dáng không cao bằng hắn, hoặc là diện mạo không đẹp bằng hắn. Tuy rằng Văn Dịch chỉ là một thành viên bình thường của Tổ đặc công Alpha, còn vì không tuân theo quy tắc mà bị phạt, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của hắn trong lòng các Omega nhỏ bé ở liên minh.

Mặc dù rất tự tin về ngoại hình của mình, nhưng Văn Dịch cũng không cho rằng Giang Hạc Linh chọn hắn chỉ vì hắn có bộ dạng dễ nhìn, dù sao thì việc Giang Hạc Linh ngang nhiên đến Tổ đặc công Alpha để chọn người cũng đã thấy vi diệu rồi.

Kể từ khi Khu Chín bị thiên thạch phá hủy, đồng thời Khu Tám sát cạnh rơi vào hỗn loạn, để ổn định bảy khu khác, người đứng đầu Khu Một và Khu Hai đã thành lập Liên Minh Quốc Tế để duy trì ổn định xã hội.

Tuy nhiên, Khu Tám và vùng giáp biên giới Khu Một, Khu Hai phát hiện ra các mỏ khoáng sản đặc biệt mà trước nay chưa từng có, xung đột biên giới thường xuyên xảy ra, Liên Minh Quốc Tế chẳng qua chỉ là một lớp băng mỏng trên mặt hồ, bên dưới bề mặt băng có vô số dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động.

Bên trong liên minh, hai đảng phái đứng đầu của Khu 1 và Khu 2 cạnh tranh khốc liệt. Mặc dù không rõ có phải xuất thân của Thượng tá Ngải Thụy là ở Khu Ba hay không, nhưng anh ta đã đồng ý bí mật cử người hộ tống Giang Hạc Linh trở lại Khu Một, Văn Dịch không khó đoán ra nhiệm vụ đơn giản này đã bị thế lực đằng sau điều khiển, là Thượng tá Ngải Thụy và đại diện Khu Một Giang Khải Nguyên tiến tới hợp tác, còn lại bản thân Văn Dịch chính là một quân cờ nhỏ trong lần hợp tác này.

Một quân cờ không thể trực tiếp chống lại mệnh lệnh.

Văn Dịch bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể được tới đâu hay tới đó.

Cưỡi lên moto trở về căn cứ của đặc công Alpha, gặp Thượng tá Ngải Thụy, miễn cưỡng đáp ứng nhiệm vụ lần này.

Thượng tá Ngải Thụy cũng không ngạc nhiên, chỉ nhắc lại một lần phải mang người bảo vệ tốt, không được bỏ dở giữa chừng. Sau khi Văn Dịch đồng ý thì giao ra một số phương án để hắn có thể bí mật mang Giang Hạc Linh ra khỏi liên minh.

Ra khỏi văn phòng của Thượng tá, ngay khi Văn Dịch chuẩn bị rời khỏi tòa căn cứ, liền bắt gặp một Alpha trẻ tuổi có diện mạo nhã nhặn, đó chính là Thạch Thanh từ tổ phân tích tình báo, một trong số ít người ở căn cứ ALAG có thể xem là bạn bè của Văn Dịch.

"A, em trai, nghe nói Giang Hạc Linh chọn cậu làm vệ sĩ hả?" Thạch Thanh vừa mở miệng, Văn Dịch liền nhíu mày.

"...... Em trai quái gì, gọi là anh".

Thạch Thanh: "......"

Văn Dịch mặc dù cao, nhưng thực tế hắn mới chỉ 21 tuổi. Thạch Thanh lúc đầu đã bị dọa vì chiều cao quá ấn tượng của hắn, hơn nữa trong một lần làm nhiệm vụ Văn Dịch đã cứu anh một lần, liền không cần biết rõ chân tướng như nào, trong khoảng thời gian dài luôn gọi Văn Dịch một câu "anh Dịch". Sau này khi biết sự thật hối hận thiếu chút nữa là giọt lệ rơi xuống rồi.

"Anh cái đầu cậu, anh nghiêm túc nói với cậu này, bị Giang Hạc Linh chọn cũng không phải chuyện tốt đâu". Thạch Thanh tức giận muốn đánh vào đầu hắn, nhưng ngại vì Văn Dịch quá cao, anh còn phải nhảy lên để đánh, lại đành thôi.

Văn Dịch không khỏi nhíu mày, thuận miệng hỏi: "Sao anh biết?"

Vẻ mặt Thạch Thanh như đang nhìn một tên ngốc: "Việc anh ta tới căn cứ của chúng ta tuyển người cũng không giữ bí mật mà, sao cậu đần thế?"

Văn Dịch: "......"

"Tôi trước kia còn cảm thấy nơi này rất an toàn, bàn tay của Giang Hạc Linh cũng không vào được, bây giờ xem ra tôi vẫn còn xem nhẹ sức mạnh của quyền lực rồi". Thạch Thanh xúc động xong, chuyển chủ đề nói: "May mắn là độ xứng đôi tin tức tố giữa hai người chỉ có 10%, vì vậy nên chú em mới có thể thoát khỏi thảm họa đó".

Mỗi câu anh nói Văn Dịch đều có thể nghe hiểu, đồng thời có vài sự kết hợp không rõ lắm, nhưng mà Văn Dịch cũng không quan tâm, chỉ là khi nghe thấy độ xứng đôi tin tức tố thì hơi nhíu mày: "Ý anh là sao? Ai là người kiểm tra đo lường?"

"Còn có thể là ai, đương nhiên là Giang Hạc Linh rồi". Thạch Thanh nói: "Tôi có một người bạn trong tổ nhân sự, cậu ấy biết hai chúng ta có quan hệ khá tốt, vậy nên đã lén đề cập riêng với tôi, nói rằng khi Giang Hạc Linh đến căn cứ của chúng ta thì ngay ngày hôm sau liền điều phối sử dụng trích mẫu tin tức tố của cậu".

Khi Văn Dịch từ trong nội bộ nghe được điều phối sử dụng trích mẫu, hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn có chút khó hiểu: "Chỉ là tuyển vệ sĩ thôi, cần gì phải khảo nghiệm độ xứng đôi tin tức tố?".

"Hả? Cậu không biết 'biệt danh' của Giang Hạc Linh à?" Thạch Thanh ngơ ngác hỏi.

"Biết". Nghĩ đến gương mặt của Giang Hạc Linh, Văn Dịch "chậc" một tiếng rồi nói: "Bộ dạng coi như cũng không tệ".

"......"

"Vấn đề không phải là bộ dạng anh ta khá đẹp, mà căn bản anh ta không phải một Omega tốt". Thạch Thanh không nói nên lời, trong giọng nói trầm thấp có chút chán ghét cùng nhiều chuyện "Có hai điều kiện để anh ta lựa chọn một người vệ sĩ, một là phải đẹp trai, hai là phải có độ xứng đôi tin tức tố cao với anh ta, có thể khiến cho anh ta thấy dễ chịu.....Xíii!"

Ý thức được mình lỡ miệng, Thạch Thanh vỗ vài cái lên miệng mình, trầm giọng nói: "Cho nên, bề ngoài là tìm vệ sĩ, thực ra chính là để lấp đầy hậu cung của mình, nghe nói mỗi ngày mùi vị tin tức tố trên người anh ta đều không giống nhau".

Văn Dịch: "......"

Cái này hắn thật đúng là chưa nghe nói qua.

Văn Dịch biết nhân vật Giang Hạc Linh này vì chính hắn đột nhiên trở thành "người được Giang gía tuyển chọn", sau đó sự hiểu biết của hắn về Giang Hạc Linh đều là từ tư liệu của hệ thống nội bộ thuộc Liên Minh Sĩ Quan.

Đến nỗi với những tin đồn bên ngoài Giang Hạc Linh là một Omega ốm yếu liên tục mà còn có thói lẳng lơ như thế, Văn Dịch một chút không hay.

Giờ mới biết cũng chả thấy ngạc nhiên, dù sao hôm nay Văn Dịch đã thấy được bộ dạng Giang Hạc Linh ban ngày làm chuyện dâm loạn, mùi hương của hoa hồng ẩm ướt còn dính theo một chút mùi vị cây cỏ.

Nghe những gì Thạch Thanh nói, Văn Dịch cũng đã suy nghĩ cẩn thận nhưng vẫn không hiểu tại sao nhiệm vụ vệ sĩ lần này cần phải giữ bí mật, Giang Hạc Linh còn dám trắng trợn đến tận căn cứ để chọn người.

Chuyện tuyển vệ sĩ này anh ta bình thường cũng làm không ít, cho dù có làm nhiều hơn cũng sẽ không khiến người hoài nghi.

"Tôi có hỏi thăm qua, độ xứng đôi hai người siêu thấp, bây giờ Giang Hạc Linh khẳng định sẽ không gây họa với cậu đâu". Thạch Thanh cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Em trai, có thể yên tâm rồi".

"......"

Văn Dịch không nói nên lời, trong lòng cũng không cảm thấy có gì may mắn, dù sao thì hắn vẫn không thể tránh được việc phải làm vệ sĩ cho Giang Hạc Linh. Có điều kỳ lạ là nếu thực sự có ý định lấp đầy hậu cung, khi biết được mức độ xứng đôi tin tức tố siêu thấp, tại sao vẫn tuyển hắn?

Suy nghĩ lại, lòng Văn Dịch khẽ rung động, trong đầu nhớ lại đợt trước Giang Hạc Linh mới khen hắn lớn lên đẹp trai.

Xời, người này quả nhiên là mê sắc đẹp của tôi rồi.

(Chứ hong phải ông mê ẻm trước hẻ:v)

---------- Còn tiếp ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play