Đến phòng vẽ tranh, Quý Tinh Dao không vội kéo màn cửa sổ ra, cô hỏi Mộ Cận Bùi cần ánh sáng như thế nào, cô không rõ phong cách hội họa của anh.

Mộ Cận Bùi lần đầu tiên bước vào khu làm việc của cô, họa cụ vẽ tranh đều đầy đủ.

"Để tôi tự làm." Anh kéo rèm cửa sổ ở phía bắc ra, "Lúc trước sao em không mua căn phòng đối diện? Khi không làm việc có thể ngắm bình minh."

Quý Tinh Dao bật máy tính lên, "Tôi không thích mặt trời mọc, tôi thích mặt trời lặn."

Mộ Cận Bùi hiếm khi nghe ai nói rằng không thích mặt trời mọc nhưng mẹ Bùi Ngọc của anh lại là một người trong số đó, bà với Quý Tinh Dao lại thêm một điểm giống nhau.

"Cũng giống mẹ tôi."

"Xem ra tôi với cô Bùi không phải có duyên bình thường rồi."

Quý Tinh Dao nói lý do cô thích hoàng hôn: "Một số mối quan hệ bắt đầu rất đẹp nhưng kết thúc lại không chắc sẽ đẹp như vậy. Nếu so sánh một ngày của mặt trời với tình yêu và hôn nhân tôi thích hoàng hôn hơn, kết thúc rất đẹp, hai người thiên trường địa cửu, nắm tay nhau đến bạc đầu."

Mộ Cận Bùi không thể nào đáp lại.

Phòng vẽ chìm vào yên tĩnh vài giây.

Quý Tinh Dao chỉ vào giá đồ cổ: "Anh có thể lấy chiếc bình anh muốn vẽ."

Mộ Cận Bùi đi tới, lần trước chỉ nhìn thoáng qua từ xa, chỉ chú ý tới sắc thái của bình hoa mà không nhìn kỹ cái khác.

Anh nhìn thấy tầng dưới cùng từ hàng đầu tiên có mấy vật phẩm có giá trị liên thành, số đồ cổ này đủ để mua tòa văn phòng này sau khi bán đấu giá.

"Em vẽ nhiều tranh tĩnh vật như vậy tại sao lại bắt đầu vẽ tranh chân dung?"

Quý Tinh Dao: "Muốn thử thách bản thân."

Cô chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh cho anh, đi tới, "Đồ cổ nhà anh chắc nhiều hơn tôi gấp mấy lần."

Mộ Cận Bùi: "Ừm, mẹ tôi thích."

"Anh từ từ xem, tôi đi pha cà phê." Quý Tinh Dao còn chưa đi được hai bước, bị Mộ Cận Bùi gọi lại, "Em bận đi, để tôi pha."

Cô nấu quá khó uống, ảnh hưởng đến linh cảm.

Đúng như mong muốn của Quý Tinh Dao, đôi tay này của cô cũng chỉ có thể để vẽ tranh, làm việc khác đều không thành thạo.

Mộ Cận Bùi đi pha cà phê, cô ngồi trước bàn làm việc, nhìn chính mình trong gương, bắt đầu vẽ bản phác thảo « Tinh Dao 4 ». Trước kia khi cô làm việc, phòng vẽ tranh không thể có bất kì ai, phải tuyệt đối yên tĩnh, hôm nay có Mộ Cận Bùi ở đây nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến cô chút nào ngược lại làm cho cô ý tuôn như suối.

Quý Tinh Dao đã quá mức nhập tâm, mùi cà phê cũng không thể khiến cô thoát khỏi suy nghĩ, cho đến khi Mộ Cận Bùi bưng một ly cà phê đưa tới, "Nếm thử đi."

Mùi cà phê thơm hơn so với cô pha, Quý Tinh Dao cẩn thận nhấp vài ngụm, nghi hoặc hỏi: "Đây vẫn là hạt cà phê của tôi sao?"

"Nếu không thì sao?" Mộ Cận Bùi đi đến tủ rượu lấy cốc của mình, nói với cô: "Về sau vẫn nên để tôi pha cà phê."

Quý Tinh Dao ngẩng đầu nhìn gương, rõ ràng anh không nói gì nhưng cô lại suy ra một ý nghĩa khác. Định thần lại, cô rất nhanh tỉnh táo, nhẹ nhàng khuấy cà phê.

Một buổi sáng Mộ Cận Bùi chỉ bày ra những chiếc bình đẹp, Quý Tinh Dao đã hoàn thành toàn bộ ý tưởng của « Tinh Dao 4 », một bức tranh đã hình thành trong tâm trí cô.

Hai người ai cũng bận rộn, cách một lát Mộ Cận Bùi sẽ tiếp tục rót cà phê cho Quý Tinh Dao, hai người không có bất kì giao tiếp bằng lời nào.

Cho đến khi bác Trương gửi tin nhắn cho Quý Tinh Dao, hỏi buổi trưa nên gọi món gì cho cô.

Quý Tinh Dao xoa xoa xương cổ, xoay mặt tìm Mộ Cận Bùi.

Mộ Cận Bùi lâu rồi không vẽ tranh, đang luyện tập phác thảo, anh khoác áo khoác lên ghế, chỉ mặc áo sơ mi trắng. Chiếc áo sơ mi vừa vặn tôn lên tấm lưng rộng của anh.

Trước đó cô muốn để anh làm người mẫu, không chỉ bóng lưng của anh cho cô cảm nhận về một câu chuyện mà còn cảm giác về đường nét, cô muốn đem bóng lưng anh chấp bút vẽ xuống.

Mộ Cận Bùi xắn tay áo lên tận cẳng tay, tập trung vào bố cục bức tranh, anh không để ý Quý Tinh Dao ở đằng sau nhìn anh chằm chằm.

Quý Tinh Dao trước đó không chú ý, lúc này thấy rõ trên cổ tay anh có một chiếc đồng hồ, cùng một nhãn hiệu với đồng hồ của cô, ngay cả kiểu dáng cũng rất giống.

Đồng hồ của cô là món quà sinh nhật cô tự tặng mình năm 18 tuổi, trong buổi tiệc tối của buổi đấu giá ngày đó, ba cô nhất quyết yêu cầu cô đổi đồng hồ, chiếc đồng hồ vẫn còn ở chỗ ba, cô quên cầm về.

Quý Tinh Dao muốn trả lời bác Trương nên đành phải ngắt lời anh: "Mộ Cận Bùi."

Bàn hợp đồng cô xưng anh là Mộ tổng, nhưng lúc này là thời gian riêng tư, cô sửa lại xưng hô.

Mộ Cận Bùi hoảng hốt trong giây lát, anh rất ít nghe người khác kêu tên mình. Ở nước ngoài, họ không phải xưng với anh là sếp thì cũng là tên tiếng Anh của anh, chỉ có người trong nhà sẽ gọi anh là Cận Bùi.

Mộ Cận Bùi gác lại bút, nghiêng người, "Sao vậy?"

Quý Tinh Dao hỏi ý kiến anh: "Sắp mười hai giờ rồi, chúng ta ra ngoài ăn hay là đặt món?"

Mộ Cận Bùi: "Đặt món đi, tôi ăn gì cũng được."

Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi đã ăn với nhau hai bữa cơm, cô biết một chút về khẩu vị của anh, cô chọn món rồi gửi cho bác Trương.

Về nước đến nay, cô bốn phần năm thời gian đều gọi món ở nhà hàng đối diện tòa nhà này, lần nào bác Trương cũng tự mình đi lấy, phòng tranh này ngoại trừ người nhà, Mộ Cận Bùi là người ngoài đầu tiên đặt chân vào.

Cô là khách quen của nhà hàng, mỗi lần quản lý sẽ cho thêm đồ ăn, hôm nay đưa cho cô hai phần nấm nướng phô mai.

Nhìn thấy nấm nướng, Quý Tinh Dao nghĩ ngay đến lần đầu tiên cùng ăn cơm với Mộ Cận Bùi, anh đút cô ăn nấm nướng, sau đó ăn nốt phần thừa còn lại.

Quý Tinh Dao ăn rất chậm làm Mộ Cận Bùi cảm thấy cô khẩu vị không tốt, không thích ăn phần nấm nướng phô mai này.

"Không thích thì cho tôi."

Quý Tinh Dao hoàn hồn, cái này cô ăn một nửa rồi làm sao cho anh được.

Cô đành phải giải thích, "Mỗi ngày tôi đều gọi món này, hôm nay hương vị không giống với trước kia, có lẽ đã đổi đầu bếp."

Cô lại cắn một miếng, cảm thấy hương vị lần này thật sự khác với những lần trước, ngọt hơn.

Sau bữa ăn, Mộ Cận Bùi không vội sắp xếp tranh mà đi pha cà phê.

Quý Tinh Dao lúc này không có việc gì làm, cô dự định trong tháng này lên bố cục « Tinh Dao 4 », nào biết hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn hai tuần, gần như trong một lần, vô cùng suôn sẻ.

Cô cầm một tập tranh và ngồi trên ghế xích đu trước cửa sổ sát đất ở phía Tây.

Nắng chiều ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống căn phòng, vài tia nắng rơi xuống người cô.

Cửa sổ hé mở, gió nổi lên, tấm rèm sa màu be được cuộn lên chưa kịp hạ xuống thì cơn gió khác lại ập đến.

Mộ Cận Bùi đi tới đưa cà phê, định cất bước chân đi tới.

Sau ghế xích đu là vài chậu cây xanh, còn có mấy chậu cây nhỏ tươi tốt nằm rũ mình dưới ánh nắng của trời thu.

Khung cảnh này, mọi thứ như dừng lại.

Bên khung cửa sổ, Quý Tinh Dao tắm mình trong gió thu và ánh nắng ấm áp như một bức tranh bị thời gian lãng quên.

'Soạt' một tiếng, Quý Tinh Dao lật ra một tập tranh.

Mộ Cận Bùi cất bước đi qua, đặt cà phê lên chiếc bàn thấp trước mặt cô.

Quý Tinh Dao: "Cám ơn."

Cô thuận miệng hỏi một câu: "Anh đã học pha cà phê sao?"

"Học từ mẹ tôi."

Mộ Cận Bùi nhìn tập tranh trong tay cô, là tập san được phát hành bởi Phòng trưng bày nghệ thuật M.K.

"Anh thường pha cà phê hả?"

"Nếu ký hợp đồng đại diện, tác phẩm của em sẽ được trưng bày ở vị trí đẹp nhất."

Hai người đồng thời cùng nói ra.

"Chỉ pha cho mẹ và em uống thôi."

"Về phần chia lợi nhuận, tôi vẫn giữ nguyên điều kiện ban đầu."

Lại một lần nữa hai người đồng thời cất lời.

Mộ Cận Bùi lúc này không lên tiếng, đợi cô nói hết câu.

Quý Tinh Dao lặp lại những gì cô đã nói, "Về phần chia lợi nhuận, tôi vẫn giữ nguyên điều kiện ban đầu." Cô nhìn anh, "Tôi chưa bao giờ thỏa hiệp với bất kì ai."

Cô vốn không thiếu nền tảng để tiêu thụ, hiện tại chẳng qua là muốn chọn một nền tảng cao cấp hơn để tiết kiệm thời gian và sức lực.

Hơn nữa, cô có đủ năng lực để yêu cầu chia cao như vậy.

Nhưng Mộ Cận Bùi cũng khẳng định: "Trên phương diện làm ăn, tôi cũng chưa từng nhượng bộ với bất kì ai."

Hai người nhìn nhau trong vài giây.

Gió thổi đến.

Mộ Cận Bùi đóng cửa sổ lại, "Em ngủ một lát đi."

Anh trở lại khu làm việc, tiếp tục vẽ tranh.

Quý Tinh Dao là người ngủ vào ban đêm, còn ban ngày đừng nói là chợp mắt, cô chưa từng ngủ trưa, giờ cô cũng không buồn ngủ. Lật hết tập tranh, cô bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, "Mộ tổng, cho tôi mượn dùng đồng hồ đeo tay của anh với."

"Tới lấy đi." Mộ Cận Bùi không ngẩng đầu, ngồi ở kia tập trung vẽ sơ đồ phác thảo.

Anh không hỏi cô muốn đồng hồ làm gì, Quý Tinh Dao chủ động giải thích: "Tôi muốn vẽ nó."

"Ừm." Mộ Cận Bùi lấy đồng hồ xuống để qua một bên, tiếp tục bận việc.

Quý Tinh Dao sợ quấy rầy anh, bước chân nhẹ nhàng, cầm đồng hồ lên liền rời đi, ngồi trước bàn làm việc.

Đồng hồ còn hơi ấm từ người anh.

Cô cẩn thận quan sát thấy nó hơi khác so với đồng hồ của cô, hình dạng thang đo cũng khác, cái thiếu ở đồng hồ nam lại có ở đồng hồ nữ nhưng nó không ảnh hưởng đến việc xem giờ.

Hóa ra đồng hồ của cô với Mộ Cận Bùi là đồng hồ đôi.

Quý Tinh Dao lấy giấy bút vẽ bản phát họa.

Thời gian như nước sông, lẳng lặng chảy xuôi.

Ánh chiều tà vàng kim chiếu đến tủ rượu, trời đã sẩm tối.

Quý Tinh Dao đã vẽ đồng hồ cả buổi chiều, chăm chút từng chi tiết, cô tiện tay ghi ngày tháng ở bên phải của bức tranh.

Cô đến xem Mộ Cận Bùi, anh đã vẽ xong bản phác thảo, kỹ năng phác thảo không kém hơn cô là mấy.

Bên ngoài, tia nắng cuối cùng của trời chiều mùa thu cũng dần tắt, sắc trời trầm xuống. Phòng vẽ đèn không mở, trong phòng không đủ sáng, lúc này đường nét trên khuôn mặt của Mộ Cận Bùi lộ ra vẻ góc cạnh rõ ràng, làm cho anh càng thêm nam tính và quyến rũ.

Mộ Cận Bùi giống như có cảm ứng, bỗng nhiên quay người lại.

Quý Tinh Dao hiện tại về cơ bản có thể đối phó với ánh mắt đột ngột này, cô đưa đồng hồ qua, "Bản phác thảo gần xong chưa?"

Mộ Cận Bùi: "Sớm xong thôi." Sau đó tiếp tục.

"Đồng hồ của anh."

Mộ Cận Bùi không lên tiếng, cũng không nhìn cô, sự chú ý của anh đều đặt vào bản phác thảo trước mặt.

Anh đưa tay trái lên siết lại thành nửa quyền, lòng bàn tay hướng phía dưới.

Ý tứ rất rõ ràng, muốn nhờ cô đeo lên

Quý Tinh Dao trông bình tĩnh và điềm nhiên, hào phóng đeo lên cho anh.

Không thể tránh khỏi cô chạm vào tay anh, trong lúc đó Mộ Cận Bùi không nhìn cô.

Đeo xong đồng hồ, cô xem đi xem lại, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Mộ tổng, sau này có việc gì ngài cứ nói, có thể giúp được tôi sẽ giúp."

Mộ Cận Bùi lúc này mới ngẩng đầu, ngay thẳng nói: "Lại coi trọng tay tôi, muốn vẽ nó sao?"

Quý Tinh Dao: "Tôi có ý tưởng này, tạm thời chưa nghĩ ra vẽ như thế nào." Cũng không phải chưa nghĩ ra mà cảm thấy không thích hợp, cô nghĩ đến cái nắm chặt tay.

Mộ Cận Bùi không bình luận gì, thu hồi bút, "Nếu rảnh tôi lại đến vẽ tiếp."

Cả ngày đầu của anh đều không đau.

Anh đề xuất: "Buổi tối ra ngoài ăn."

Quý Tinh Dao rất vui lòng.

Lúc ở bên anh dường như luôn có mãi linh cảm sáng tác.

Mộ Cận Bùi đứng dậy mặc áo khoác vào.

Vừa rồi anh ngồi cô còn thoải mái nói chuyện nhưng anh vừa đứng dậy chiều cao của anh đột ngột ập đến khiến cô lùi lại một bước.

Khóa lại cửa, hai người sóng vai rời đi, thỉnh thoảng nói hai câu.

Địa điểm ăn cơm tối nay vẫn do Quý Tinh Dao chọn, nhà hàng ở tầng 22.

Oan gia ngõ hẹp, lúc chờ thang máy Quý Tinh Dao thấy được người đàn ông ngày đó ở bệnh viện quấn quýt đi theo cô, Tề Sâm.

Người đi bên cạnh Tề Sâm hẳn là vị hôn phu của hắn, hai người trong rất thân thiết, cô gái đang nhìn điện thoại, xếp hàng chờ thang máy không ít người, hắn đưa tay che chở cho cô gái đó.

Cô chỉ thấy một bên mặt vị hôn thê của hắn.

Hai thang máy gần như đến cùng một lúc, cửa mở ra, chờ người bên trong đi ra, Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Dao tiến vào thang máy bên phải, còn Tề Sâm cùng Hứa Duệ tiến vào thang máy bên trái.

Mộ Cận Bùi và Hứa Duệ không nhìn thấy đối phương.

Tầng 22, bốn người họ trực tiếp gặp được

Tầng này có hai nhà hàng theo hai hướng khác nhau.

Người duy nhất kinh ngạc chỉ có Mộ Cận Bùi, anh không nghĩ đến người quấy rối Quý Tinh Dao ngày đó ở bệnh viện lại là vị hôn phu của Hứa Duệ, cũng hiểu được Hứa Duệ nói không tốt không xấu là có ý gì.

Đến gần, Hứa Duệ chuyển nghiệp nở một nụ cười, "Mộ tổng, trùng hợp như vậy."

Mộ Cận Bùi gật đầu, "Xin chào."

Hai người đều không có ý định giới thiệu người bên cạnh mình, bốn người sánh vai đi đến hai nhà hàng khác nhau.

Đã đi xa.

Quý Tinh Dao nhỏ giọng hỏi: "Anh biết vị hôn thê của Tề Sâm à?"

Mộ Cận Bùi: "Trợ lý cũ của tôi, Hứa Duệ."

Thì ra là thế.

Nếu là thư ký cũ, lúc từ chức có lẽ hai người cũng không thoải mái, anh lạnh lùng như vậy cũng có thể lý giải.

Quý Tinh Dao không hỏi nhiều nữa nhưng thay Hứa Duệ cảm thấy không nỡ, Tề Sâm này quá cặn bã, nếu Tề Sâm không ăn chơi, sự kết hợp của hai người cũng rất thú vị.

Là tổ hợp của ngự tỷ và tiểu chó săn.

Đến phòng ăn, phục vụ đưa bọn họ vào bàn.

Lần này Mộ Cận Bùi không cùng Quý Tinh Dao ngồi đối diện, anh ra hiệu cho cô đi đến ngồi.

Quý Tinh Dao: "?"

Nhưng vẫn di chuyển.

Mộ Cận Bùi ngồi xuống bên cạnh cô, khi anh ngồi đối diện với cô anh sẽ vô thức nhìn vào mắt cô, nơi đó có sự thuần khiết và vẻ đẹp mà anh không thể chạm đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play