Hứa Kinh Hoa suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu đáp: “Rất tốt. Tổ mẫu với thúc phụ đều đối xử rất tốt với ta. Ta còn có phủ riêng, có thể tự mình làm chủ, cũng... gặp được một số người bạn mới.”
Nàng nói xong lại cảm thấy câu này nghe có vẻ không khác những gì đã viết trong thư, cười nói bổ sung: “Nhưng mà lúc đầu, ta không thích kinh thành một chút nào. Sau khi cha ta đi, ta còn muốn lén chạy về Hoài Nhung.”
“Vậy tại sao ngươi không chạy?” Đoàn Hoằng Anh thầm nghĩ, không chạy đúng là không giống tính cách của Hứa Kinh Hoa tẹo nào.
Hứa Kinh Hoa bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Có chạy.”
Đoàn Hoằng Anh cười ha ha: “Bị bắt về sao?”
“Cũng không tính là bị bắt, do ta tự nguyện trở về.” Hứa Kinh Hoa không biết vì sao lại không muốn nhắc tới Lưu Diễm, liền giấu nhẹm đi: “Khi đó nương nương đã phái người di dời hài cốt cho mẫu thân ta, ta có một mình về Hoài Nhung thì cha mẹ đều không có ở đấy. Trở về còn có ý nghĩa gì chứ?”
Đoàn Hoằng Anh gật gật đầu: “Cũng đúng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play