Mang theo thần sắc hoảng hốt về đến nhà, Hứa Kinh Hoa mới nhớ tới việc phải nhắc nhở Lưu Diễm một chút, kẻo Nhị hoàng tử sơ ý lớn tiếng nói ra ngoài, phá hỏng đại sự của Hoàng Thượng cùng Lưu Diễm.
Nhưng làm thế nào để nhắc nhở đây? Ngày mai đi vấn an Thái hậu nương nương, hắn sẽ đi sao? Chắc sẽ không đi đâu... Hứa Kinh Hoa thở dài, có chút hối hận vì bản thân đã nói quá thẳng thắn.
Nhưng hắn vừa mở miệng đã nói muốn cưới nàng làm Thái tử phi, Hứa Kinh Hoa quả thực bị hoảng sợ, chuyện chung thân đại sự cả đời không thể mập mờ như vậy được, đương nhiên nói rõ càng sớm càng tốt.
Hứa Kinh Hoa suy nghĩ thì lẽ thẳng khí hùng* nhưng trong lòng lại trống rỗng, cả người cứ đứng ngồi không yên, hận không thể trở lại cây cầu kia, đem hết mấy lời gì mà có mặt trăng với không mặt trăng kia nuốt lại, đổi lại bằng những lời khiến cho người ta đỡ đau lòng hơn. 
*Lẽ thẳng khí hùng: cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa
"Sau này chắc hắn cũng không muốn gặp ta nữa rồi nhỉ?" Hứa Kinh Hoa vỗ vỗ trán mình, xoay người ngã xuống giường, ở trong lòng tự trách mình: "Nói cái gì thế không biết?”
Người không phải là ánh trăng trong lòng ta, có thể khiến ta không so đo thiệt hơn mà phấn đấu quên mình -- lời này nếu là người khác nói với nàng, từ nay về sau nàng tuyệt đối sẽ trốn người nọ thật xa, cả đời này cũng không muốn gặp lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play