Hứa Kinh Hoa buông tay ra đứng lên, “hừ” một tiếng: "Vừa rồi không biết là ai đuổi ta đi.”
Lưu Diễm nói: "May mà muội ở đây." Đương nhiên không phải chỉ vào lúc này, nhưng mà bây giờ không phải lúc giải thích: “Không phải muốn đuổi muội, nhưng thật sự muội phải đi thôi.”
"Tại sao? Người sợ Từ công công chờ lâu ư?” Hứa Kinh Hoa ngồi xổm một lúc, chân có chút tê, cũng mặc kệ Lưu Diễm nói gì, ngồi bệt xuống duỗi thẳng chân.
"Không, ta đang suy nghĩ, nếu người ta đã đưa ván cờ đi đến nước này rồi thì sao chúng ta không tương kế tựu kế? Lý gia không phải là muốn chia rẽ phụ tử chúng ta, để cho ta bị cô lập ở Đông cung chỉ có thể cầu xin họ cứu giúp thôi hay sao?”
"Người muốn diễn trò cùng Hoàng Thượng, dẫn dụ họ đến tiếp cận người, sau đó nắm lấy điểm yếu của bọn họ?"
"Không sai. Việc này nếu cứ cho qua như vậy thế thì ta uổng công sinh ra làm người. Muội thay ta nói với phụ hoàng, Lý gia nhất định còn có chiêu cuối, chúng ta không thể dung thứ cho kẻ gian được nữa..." Lưu Diễm nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, hơi trầm ngâm một chút, nói: "Quên đi, ta vẫn nên cẩn thận viết một tờ tấu, để Từ Nhược Thành mang đến cho phụ hoàng, muội giúp ta khuyên nhủ nương nương, mời người cũng phối hợp một chút.”
"Phối hợp cái gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT