Lâu
lắm rồi Hứa Kinh Hoa không được cưỡi ngựa.
Hành
trình đến kinh thành ban đầu khá thuận lợi. Bạch tham quân thấy Hứa Kinh Hoa
biết cưỡi ngựa nên đã chọn ra một con ngựa cho nàng cưỡi. Cha nàng không thể
cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi trên xe ngựa. Người cưỡi ngựa phải đi cùng tốc độ
với xe ngựa, vì thế phải cưỡi từ từ.
Tính
nàng không thích nhẫn nại, thường thúc ngựa phi nhanh, dạo quanh một vòng rồi
quay lại gặp Hứa Tuấn và đoàn người. Kết quả là có một lần, nàng cưỡi ngựa chạy
trên một con đường hẻo lánh thì chạm mặt với bọn cướp muốn dùng dây cản ngựa để
quật ngã nàng. Mặc dù nàng đã kịp thời ứng biến, không những không bị ngã mà
còn cho họ thấy cảnh nàng cảnh cáo mấy tên đó, Hứa Tuấn vẫn bị doạ sợ. Cha bắt
nàng phải ngồi trên xe cùng mình, không cho nàng cưỡi ngựa nữa.
Cảm
giác thoải mái khi ngồi trên lưng ngựa thật sự khiến người ta mê mẩm. Nhiệt
huyết trong Hứa Kinh Hoa sục sôi, nàng nghĩ thầm: Chỉ một chữ thôi mà nàng còn
không học được ư?
Một
lát sau.
"Ta
thật sự không học được mà.”
Nhìn
những nét mực nguệch ngoạc trên trang giấy, Hứa Kinh Hoa cực kỳ chán nản. Đây
không phải là tay, đây là cây cào cỏ.
"Lỗi
do ta. Muội mới học viết, đáng lẽ không nên học nhiều nét như vậy. Dương Tĩnh,
ta còn quyển vở viết mẫu nào không?”
“Hẳn
là còn ạ, tiểu nhân sẽ đi tìm ngay.”
Hứa
Kinh Hoa lén lút ngẩng đầu, thấy Lưu Diễm không có ý chế giễu nàng thì thở
phào: "Cái bút này. . .”
Lưu
Diễm nhận lấy, bỏ vào cái chậu sứ dùng để rửa bút. Hắn mỉm cười: "Đừng nản
lòng. Chăm chỉ học từ bây giờ thì muội có thể viết được rất nhanh.”
“Hay
là. . . thôi, thôi đi. Nữ nhi chúng ta không biết chữ cũng chẳng sao cả.” Vừa
rồi chắc chắn là nàng ăn nhiều quá nên bị lú não. Nếu muốn cưỡi ngựa thì nàng
đi nhờ Tề Vương là được mà! Cần gì phải chịu tội ngồi học chữ thế này chứ?
Giờ
nàng mới nhớ ra mình là nữ nhi cơ đấy, Lưu Diễm gật đầu: “Cũng đúng. Trước kia
Thái hậu nương nương cũng không biết chữ, về sau người đi học cùng Ngũ thúc
đấy.”
Hứa
Kinh Hoa tò mò: "Vậy nương nương đã học được rồi sao?"
“Đương
nhiên. Nương nương còn nói, sau khi biết đọc biết viết, người nhận ra bản thân
thật ngu dốt.”
".
. .” Ngài đang mắng ai trước mặt ta thế?
Lưu
Diễm cười tủm tỉm, không hề ý thức mình đang mắng người: "Muội không muốn
học thì đừng miễn cưỡng bản thân. Có điều, tuy học chữ rất khô khan nhưng đọc
sách lại vô cùng thú vị. Trước kia lúc ta bắt đầu luyện viết chữ đã đọc được
một câu chuyện trong sách, không biết muội đã nghe bao giờ chưa?”
Hứa
Kinh Hoa rất thiếu kiên nhẫn trong việc học chữ và đọc sách nhưng vẫn thích
nghe kể chuyện, bèn hỏi: "Câu chuyện gì vậy?"
“Câu
chuyện có tên là “Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con”. Năm Hán Minh
Đế, có một vị đại thần đi sứ sang nước Lâu Lan ở Tây Vực(*). Ban đầu nhà vua
đối xử với họ rất cung kính và niềm nở, không hiểu vì sao về sau ông vua ấy lại
tỏ ra rất lạnh nhạt. Vị đại thần ấy cảm thấy bất thường, đoán rằng kẻ địch Hung
Nô đang gây khó dễ và vua nước Lâu Lan rất có thể sẽ cấu kết với Hung Nô, phản
bội triều Hán.”
(*) Tây Vực là
cách người Trung Quốc ngày xưa gọi các nước nằm ở phía Tây của Trung Quốc (bao gồm
vùng Tân Cương và Tiểu Á). Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại từ thế kỷ II TCN
ở vùng đông bắc sa mạc La Bố, Tân Cương.
Nói
đến đây, Lưu Diễm dừng lại, sai người bưng tới hai chén trà rồi mời Hứa Kinh
Hoa ra ngoài chính điện ngồi.
Hứa
Kinh Hoa ước gì mình có thể tránh xa cái án thư này càng nhanh càng tốt. Nàng
theo Lưu Diễm ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Vị
đại thần này có tài mưu lược. Ông gọi người Lâu Lan đã tiếp đãi đoàn sứ thần
đến, lừa họ rằng ông biết sứ giả Hung Nô đã tới đây, hỏi sứ giả Hung Nô đang ở
đâu. Người đó bị ông lừa, hốt hoảng khai hết. Ông nhốt người đó lại rồi cho gọi
thuộc hạ đến uống rượu.”
“Uống
rượu ư? Thời khắc nguy cấp như vậy mà vẫn còn tâm trạng để uống rượu ư?"
Hứa Kinh Hoa sốt sắng: "Lỡ như người Hung Nô bảo nhà vua giết họ thì phải
làm sao?”
“Vị
đại thần đó cũng nói với đám thuộc hạ như vậy. Tinh thần đoàn kết dâng cao, tất
cả đều nói sẽ nghe theo mệnh lệnh của đại thần. Ông nói rằng “Không vào hang
cọp thì sao bắt được cọp con”, bây giờ biện pháp duy nhất là nhân lúc đêm khuya
tấn công bọn chúng. Làm thế chúng sẽ không biết được quân ta có bao nhiêu, chắc
chắn chúng sẽ rất hoảng loạn.”
Lưu
Diễm nói đến khát nước, hắn bưng tách trà lên chậm rãi thưởng thức rồi nói với
Hứa Kinh Hoa: "Muội muội Kinh Hoa uống trà đi. Đây là loại trà mới đưa tới
trong năm nay, hương thơm ngan ngát…”
Hứa
Kinh Hoa đang nóng lòng nghe kể, thấy hắn còn muốn tiếp tục khen loại trà mới
này thì vội bưng tách trà lên, hỏi: "Sau đó thì sao? Họ có đi không?”
Lưu
Diễm gật đầu, đặt cái tách xuống: "Đi. Bây giờ là giờ nào rồi?”
Kinh
Hoa: "Hả?"
Cung
nữ hầu hạ bên cạnh đáp: "Bẩm Điện hạ, đã qua giờ Mùi được một khắc, gần
đến giờ Thân rồi ạ.”
“Đã
giờ này rồi à.” Lưu Diễm quay lại nhìn Hứa Kinh Hoa, áy náy nói: "Xin lỗi
nhé, muội muội Kinh Hoa. Ta phải thay y phục đi học rồi.”
"Hả?"
Chưa kể xong chuyện mà sao lại đi học???
Đi
học là chuyện quan trọng, Hứa Kinh Hoa không thể ngăn cản, đành phải đứng dậy
cáo từ: "Được rồi, vậy ta về trước. Nhưng họ có thành công không?"
“Chờ
ta tan học sẽ kể tiếp cho muội nghe. Phần sau mới thú vị.”
"Vậy
khi nào thì ngài tan học?”
"Chắc
là cuối giờ Thân.”
Hứa
Kinh Hoa: ". . .” Muốn biết kết cục thôi mà phải chờ lâu vậy sao?
Nàng
đang cảm thấy khó chịu thì nội giám Dương Tĩnh rời đi lúc nãy đã cầm một xấp
giấy quay lại: "Điện hạ, tiểu nhân tìm nửa buổi nhưng chỉ thấy mỗi quyển
này. Nó hơi cũ rồi ạ.”
Lưu
Diễm nhận lấy tập giấy từ tay nội giám, nhìn một hồi: "Cất lâu như vậy
đương nhiên là cũ rồi. Nhưng mà vẫn còn dùng được, muội muội Kinh Hoa cứ viết
tạm quyển này trước đi. Ta sẽ sai người chuẩn bị quyển vở mới cho muội.”
Người
ta đã cất công đi tìm, bây giờ nàng nói không cần thì có hơi bất lịch sự. Hứa
Kinh Hoa đành phải nhận lấy, nói rồi cầm tập giấy lui ra ngoài.
Cung
nữ đi cùng Hứa Kinh Hoa vẫn chờ ở bên ngoài. Thấy nàng đi ra thì tiến lên đón
nàng: "Vừa rồi Thái hậu tìm cô nương đấy ạ. Người nghe nói Đại điện hạ
đang dạy cô nương viết chữ, còn khen cô nương có lòng hiếu học.”
“…”
Hứa
Kinh Hoa đau khổ không nói nên lời. Thấy cung nữ muốn nhận đồ trên tay mình,
Hứa Kinh Hoa như trút được gánh nặng, nàng đưa cho cung nữ rồi vội vàng quay về
chỗ Thái hậu.
Thái
hậu thấy nàng về thì cười: "Kinh Hoa mới đến ngày đầu tiên mà đã muốn học
viết chữ rồi sao? Xem ra ta phải tìm cho một người thầy học rộng tài cao để dạy
cho con mới được.”
“Không,
không, không cần đâu ạ.” Hứa Kinh Hoa lắc đầu nguầy nguậy: "Đại Điện hạ
nói nếu con học được một chữ thì sẽ đưa con đến ngự uyển để cưỡi ngựa, cho nên
con mới học ạ.”
Tề
Vương cười tủm tỉm: "Ta nói rồi mà. Con vừa thì thầm với ta đi học như
ngồi tù, sao lại đi tìm Lưu Diễm học viết chữ ngay tức thì cơ chứ?”
Thái
hậu cũng không thất vọng, chỉ hỏi: "Vậy con có học được không?”
“Con
không học được, khó lắm ạ. Chủ yếu là cây bút đó không chịu theo ý con.” Hứa
Kinh Hoa đến bên cạnh Thái hậu rồi ngồi xuống: "Điện hạ nói chữ “Hứa”
nhiều nét quá nên đã sai người đi tìm cái đó cho con.”
Nàng
chỉ vào cung nữ, nàng dâng quyển vở viết mẫu đến trước mặt Thái hậu. Thái hậu
nhận lấy, lật qua lật lại: “Không ngờ Diễm Nhi vẫn còn giữ quyển vở này. Hồi bé
nó là đứa chăm chỉ nhất, những quyển vở viết mẫu nó từng viết nhiều gấp đôi
thúc thúc của con đấy.”
Hứa
Kinh Hoa không có hứng thú với mấy quyển vở viết mẫu này, nhưng lời Thái hậu
nói lại khiến nàng nảy ra một ý nghĩ. Nếu Điện hạ đọc được câu chuyện đó ở
trong sách thì hẳn là thúc thúc cũng sẽ biết, nàng hỏi: “Đại Điện hạ còn kể cho
con nghe một câu chuyện có tên là “Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp
con”, thúc có biết câu chuyện này không ạ?”
“Ban
Định Viễn gây chấn động cả Tây Vực à, ta biết chứ.”
"Ban
Định Viễn là ai?"
Tề
Vương kinh ngạc: "Lưu Diễm không nói với con sao? Ban Định Viễn chính là
đại thần triều Hán nói câu “Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con”. Ông
tên là Ban Siêu, sau này được phong tước Định Viễn Hầu. Chuyện về ông thì có
nhiều lắm.”
Hứa
Kinh Hoa cảm thấy không phải mình vừa nhảy vào một cái hố lửa mà là những cái
hố liên hoàn!
"Thúc
kể cho con nghe tiếp đi. Quân ta có thành công tấn công quân Hung Nô không? Về
sau nước Lâu Lan có quy thuận triều Hán không ạ?”
Tuy
rằng từ bé đến lớn nàng sống ở huyện Hoài Nhung, nơi mà có cả người Hồ cùng
chung sống, nhưng cũng không có ác cảm gì về những ngoại tộc như thế hệ trước.
Hầu hết những người Hồ ở U Châu đã Hán hoá từ lâu, họ thừa nhận triều đình lúc
bấy giờ chính là thiên triều của thiên quốc(*), vì thế tất nhiên là cán cân
trong lòng nàng nghiêng về triều Hán.
(*)Thiên quốc là tên do người cầm quyền
Trung Quốc đặt cho Trung Quốc, bắt đầu từ thời nhà Hán. Vì là một quốc gia hùng
mạnh, nhà Hán và nhà Đường đã thiết lập chế độ Trung Quốc là quốc gia bá chủ,
còn các nước xung quanh là nước phụ thuộc và chư hầu. Những quốc gia này trong
văn hóa Trung Quốc cổ đại gọi Trung Quốc là "Thiên quốc", và chính
thức gọi triều đại chính thống của Trung Quốc là "Thiên triều".
"Được
rồi. Quân ta giết chết sứ giả Hung Nô, vua nước Lâu Lan cực kỳ hoảng sợ, đồng ý
quy thuận triều Hán, còn đưa hoàng tử sang làm con tin.”
Hứa
Kinh Hoa thở dài: "Con biết là sẽ thành công mà.” Đại Hoàng tử đáng ghét,
có vậy thôi mà cũng ậm ừ mãi không chịu kể cho nàng, hắn cố ý chứ gì? Nàng cũng
đâu có đắc tội gì với hắn? Đúng là cái đồ miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Thái
hậu nghe vậy thì tò mò: "Sao Diễm Nhi lại kể cho con nghe chuyện này?”
Hứa
Kinh Hoa hồi tưởng lại, ngượng ngùng nói: "Hình như là bởi vì. . . Con nói
nữ nhi không cần phải biết chữ ạ.”
Thái
hậu đã hiểu: "Nó muốn cho con thấy niềm vui của việc đọc sách đấy.”
"Thảo
nào.” Tề Vương bật cười: "Xem ra ta không nên nói kết cục của câu chuyện
cho con biết.”
Hứa
Kinh Hoa không hiểu lắm: "Tại sao ạ? Để con cứ sốt ruột vậy ư?”
Tề
Vương lắc đầu: "Không phải, để con tự học chữ rồi đọc câu chuyện này.”
Hứa
Kinh Hoa: ". . .”
Thì
ra Đại Hoàng tử có ý này! Đồ quỷ quyệt, sau này nàng phải tránh xa hắn ra mới
được!
Thái
hậu thấy nàng rầu rĩ không vui thì ôm lấy nàng dỗ dành: "Thôi được rồi,
chuyện đọc sách không cần phải gấp gáp thế đâu. Mới ngày đầu tiên thôi đấy,
đừng dọa Kinh Hoa của chúng ta.”
Bà
sai người đưa hoa quả tươi lên cho Hứa Kinh Hoa ăn. Thái hậu lại hỏi nàng thêm
vài chuyện về phong tục tập quán ở Hoài Nhung thì Hứa Tuấn mới tỉnh lại.
Lúc
này Tề Vương phi cũng đến. Hứa Kinh Hoa rất tò mò về vị Vương phi này, nàng
đứng dậy bước sang bên cạnh. Cung nữ dẫn nào một người đẹp nghiêng nước nghiêng
thành bước vào, Hứa Kinh Hoa nín thở theo bản năng.
Thái
hậu nói miễn lễ, Tề Vương giới thiệu Hứa Tuấn với nàng ấy trước. Hứa Tuấn luống
cuống muốn đứng lên lại bị Tề Vương đè lại, chỉ có thể nhận lễ của Tề Vương
phi.
"Đây
là chất nữ Kinh Hoa.” Tề Vương gọi Hứa Kinh Hoa: "Kinh Hoa còn ngây ra đó
làm gì thế? Đến đây nào, đây là thẩm thẩm của con.”
Kinh
Hoa ngơ ngác bước tới, nhỏ giọng nói: "Con không dám gọi là thẩm.”
Tề
Vương ngạc nhiên: "Không gọi thẩm thì gọi là gì?”
“Gọi
là tiên nữ xinh đẹp ạ.”
Tề
Vương phi bị Hứa Kinh Hoa chọc cho bật cười, nàng ấy che miệng cười duyên:
"Sao con bé nói chuyện giống Vương gia thế nhỉ?”
Tề
Vương: ". . . Ta chưa bao giờ nói vậy.”
Hứa
Kinh Hoa hoàn hồn lại, vẫn cảm thấy mỗi một động tác của Tề Vương phi đều rất
tao nhã và duyên dáng, không giống người thường chút nào. Ngay cả người vô tâm
vô tính như nàng còn thấy bản thân cứ như hạt cát đứng cạnh viên ngọc sáng vậy,
nàng không xứng được đứng ở đây.
Hứa
Kinh Hoa khoanh tay hành lễ với Tề Vương phi. Nàng không dám gọi nàng ấy là
thẩm, cũng không thể gọi là tiên nữ xinh đẹp, chỉ nói: “Cháu gái Kinh Hoa bái
kiến Tề Vương phi.”
Tề
Vương phi vươn tay đỡ lấy nàng rồi dẫn nàng tới chỗ Thái hậu đang ngồi:
"Thiếp nhìn qua là biết đây là chất nữ ruột của mẫu hậu, con bé giống hệt
người.”
Thái
hậu ngạc nhiên, hỏi: "Giống ta ư? Ai cũng thấy con bé giống Nghị Nhi thời
niên thiếu.”
"Vương
gia cũng rất giống người.” Tề Vương phi nói vài câu chúc mừng nương con Thái
hậu đoàn tụ rồi mới nói đến chuyện chính: "Thiếp đã sắp xếp xong phòng của
huynh trưởng và đầy tớ hầu hạ rồi.”
Thái
hậu gật đầu, bà gọi hai lão ma ma vào, nói với Hứa Tuấn trước: "Ta nghe
Kinh Hoa nói tính con có bệnh mà không chịu nói, không được như thế nữa. Những
năm qua con đã chịu nhiều khổ sở, phải điều dưỡng thân thể cho tốt. Ta phái hai
ma ma tới thay ta trông nom con, con phải nghe lời họ, khó chịu ở đâu thì phải
nói biết chưa?”
Hứa
Tuấn lén trừng mắt nhìn Hứa Kinh Hoa, đáp: "Vâng, con đã nhớ kỹ.”
Thái
hậu nhìn Tề Vương phi: "Vất vả cho con quá.”
Tề
Vương phi vội vàng nói: "Chuyện thiếp nên làm, không vất vả ạ.”
“Ta
đã dặn dò Nghị Nhi thu xếp cho toà nhà bên hẻm Song Liễu. Nó có lúc hơi bất
cẩn, con để ý nhắc nhở nó đôi chút.”
Hứa
Kinh Hoa ngồi bên cạnh nghe Thái hậu dặn dò, nghe mãi, nghe mãi, nàng vô thức
ngáp một cái. Thái hậu thấy vậy thì mỉm cười, sai một cung nữ dẫn nàng đến hậu
điện nghỉ ngơi.(Ứng dụng T Y T)
Đến
khi Hứa Kinh Hoa tỉnh giấc, chẳng những Tề Vương phi đã rời đi mà ngay cả Đại
Điện hạ cũng về rồi.
"Muội
muội Kinh Hoa đến thật đúng lúc. Ta đang nói với nương nương nếu muội không dậy
thì hôm nay không thể cưỡi ngựa rồi.”
Tinh
thần Hứa Kinh Hoa trở nên phấn chấn, hai mắt nàng sáng lên: "Cưỡi ngựa ư?
Điện hạ đến dẫn ta đi cưỡi ngựa ư?”
Lưu
Diễm gật đầu: "Ta đã sai người đi rồi.”
Hứa
Kinh Hoa lập tức vứt cái gọi là tránh xa hắn lên tận chín tầng mây: "Vậy
chúng ta đi thôi!”