*Tái ông mất ngựa: dùng để an ủi những người đang gặp khó khăn. Trong cái không may mắn vẫn sẽ có điều tốt, mà những gì quá tốt cũng có thể là tai họa.
Tề Vương bày mưu tính kế rất nhiều, nhưng đã quên mất một
điều - hắn đang tính kế trước mặt Hoàng thượng, lại tính kế chính con ruột của
Hoàng thượng.
“Lời đệ nói quả thật có ý đúng. Mẫu hậu vẫn là cần thêm
vài người cháu trai cháu gái thân thiết bên cạnh để trò chuyện, hiện tại chỉ có
một mình Kinh Hoa làm sao đủ. Lão ngũ, đệ cũng nên tranh thủ cùng với Tề vương
phi sinh thêm vài đứa cháu cho nương nương thôi. Lại nói, đệ đã thành thân ba
năm rồi, sao đến giờ Tề vương phi vẫn chưa có dấu hiệu gì?”
Hoàng thượng thái độ thân thiết nói: “Trẫm sẽ cho gọi
thái y đến xem bệnh tình của đệ. Đệ cứ lo điều trị cho tốt là được.”
Lưu Diễm hãnh diện, mỉm cười nhìn Ngũ thúc.
Vẻ mặt Tề vương sửng sốt, cười khẩy: “Hoàng huynh thường
ngày phải lo bao nhiêu chuyện quan trọng, giờ còn quan tâm đến chuyện nhà của
thần đệ. Thần đệ cảm kích đặc ân này của hoàng huynh. Nhưng quả thật thần đệ
không cần thái y xem bệnh. Cơ thể thần đệ trước giờ vẫn rất tốt.”
Nghe Ngũ thúc đem hai từ “rất tốt” đặc biệt nhấn mạnh,
Lưu Diễm không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Tề vương lập tức quay đầu lại liếc nhìn hắn. Hoàng thượng
tiếp tục nói: “Nếu như cơ thể đệ không có vấn đề gì, thì nhất định vấn đề là ở
Vương phi….”
“Nàng ấy sức khỏe cũng rất tốt!” Tề vương lập tức quay
đầu lại nhìn tiếp lời: “Chúng ta đều vẫn còn trẻ, không cần phải vội. Hoàng
huynh vẫn là nên dành nhiều quan tâm cho hôn sự của Diễm nhi thì hơn. Nó đã
mười sáu rồi nhưng vẫn còn chưa đính hôn với ai.”
“Chuyện đó thì có gì phải vội? Đệ cũng mười sáu mới được
đính hôn, mười bảy mới cưới Vương phi không phải sao?” Hoàng thượng quay trở
lại chủ đề cũ, tiếp tục ra chiêu: “Vậy trẫm ban thưởng cho đệ vài mỹ nhân, có
thể giúp Vương phi san sẻ lo lắng. Từ Nhược Thành!”
Từ Nhược Thành tiến lên hai bước: “Có hạ thần.”
Tề vương nhân lúc Hoàng thượng quay đầu liền dùng khuỷu
tay thúc Lưu Diễm một cái. Lưu Diễm liếc hắn ta một cái, hắn ta cũng liền trừng
mắt nhìn lại. Lưu Diễm giả vờ như mình không hiểu gì cả làm Tề vương vô cùng
tức giận, nói: “Tiểu tử thối nhà ngươi không giúp ta. Chúng ta cùng chờ xem!”
Hoàng thường phân phó Từ Nhược Thành vài câu thì quay
lại, vô tình thấy cảnh tượng của hai người kia, cười nói: “Các người đang làm
gì vậy?”
Lưu Diễm quay đầu lại, đáp: “Phụ hoàng tha cho Ngũ thúc
đi. Nếu không nhi thần sợ tối nay Ngũ thúc không vào nhà được mất.”
“Đệ quả thật rất sợ phu nhân nhỉ?” Hoàng thượng vừa cười
vừa trêu chọc Tề vương: “Thôi được rồi, những mỹ nhân kia tạm thời trẫm sẽ giữ
lại cho đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.