Lưu Diễm lại cảm thấy bái người này làm
lão sư quả thật không sai, về sau có Tống Hoài Tín dạy Hứa Kinh Hoa thì nương
nương và hắn đều có thể yên lòng một nửa.
Hắn đặt mình rất gần, hoàn toàn quên
Hứa Kinh Hoa còn có một thân thích khác.
Vì thế, ngày hôm sau vượt qua Bắc Mang
Sơn, mắt thấy Tề vương mang theo người chờ ở dưới chân núi, hắn mới sửng sốt
một chút, quay đầu lại tìm Hứa Kinh Hoa đang mặc nữ trang mà không thể không
ngồi xe.
"Kinh Hoa. Ngũ thúc ở đây!"
Người đó lại nói với Tống Hoài Tín ở trong xe: "Tống tiên sinh, Tề vương
điện hạ đang chờ người ở dưới chân núi.”
Hứa Kinh Hoa vén rèm lên, quả nhiên
nhìn thấy dưới chân núi cách đó không xa, Tề vương đang cưỡi ngựa, nhìn qua bên
này, nàng liền buông rèm xuống, nói: "Ta không khóc được.”
Lưu Diễm: "..."
Tống Hoài Tín nói: "Khóc không
được cũng phải xuống xe, ngươi có thể trốn trong xe cả đời sao?”
Lưu Diễm vén rèm xe từ bên ngoài:
"Đúng vậy, xuống đi.”
Hứa Kinh Hoa không tình nguyện nhảy
xuống xe, lại xoay người đỡ Tống tiên sinh xuống, rồi đứng nhìn Tề vương đã
xuống ngựa đang xách roi ngựa đến nghênh đón.
"Sao nhìn thấy dáng đi này của
thúc phụ, ta lại..." Hứa Kinh Hoa vừa nói vừa quay đầu tìm Lưu Diễm, lại
phát hiện người này đã trốn sau lưng nàng từ lúc nào!
"Giống như là muốn đánh
người." Lưu Diễm thay nàng bổ sung: "Ta nhìn cũng giống.”
"Vậy người trốn phía sau ta làm
gì?"
"Ngũ thúc không dám đánh
muội." Lưu Diễm hạ thấp giọng.
Hứa Kinh Hoa: "...Vậy thúc phụ dám
đánh người sao?”
Lưu Diễm cười gượng: "Nói vậy cũng
không phải.”
Hứa Kinh Hoa cảm thấy có gì đó không
đúng, nhưng không kịp hỏi lại thì Tống Hoài Tín đã thúc giục nàng: "Mau
bước lên hai bước hành lễ, nhớ giới thiệu ta.”
Nàng đành phải kiên trì đi nhanh hai
bước nghênh đón Tề vương, hành lễ trước rồi mở miệng: "Thúc thúc..."
Tề vương trong lòng mềm nhũn khi thấy
nàng một thân nữ trang, trên đầu còn bọc vải trắng, đỡ lấy nàng nói: "Trở
về là tốt rồi." Hắn lại cố ý đánh giá, thấy nàng chẳng những không gầy,
hai gò má còn có thêm chút thịt, vóc người hình như cũng cao hơn một chút, gánh
nặng trong lòng cũng hoàn toàn buông xuống.
"Trở về là tốt rồi." Tề vương
lại nói một lần nữa rồi mới quay đầu nhìn về phía lão tiên sinh phía sau cũng
mặc hiếu phục: "Vị này chính là Tống tiên sinh đúng không? Tiểu Vương
phụng mệnh vua đến nghênh đón, tiên sinh đi đường vất vả rồi.”
Tống Hoài Tín vừa nói: "Không
dám." Vừa muốn quỳ xuống hành lễ.
Tề vương buông Hứa Kinh Hoa ra, tiến
lên một bước đỡ lấy, Hứa Kinh Hoa cũng xoay người lại đỡ rồi cười nói:
"Thúc phụ biết chưa? Tống tiên sinh đã thu nhận ta làm đệ tử!”
"Ừm, ta biết, Diễm Nhi có nói qua
trong thư." Tề vương liếc mắt nhìn Lưu Diễm đang lui về phía sau, khách
sáo với Tống Hoài Tín: "Tiên sinh ngàn vạn lần đừng đa lễ, Kinh Hoa nghịch
ngợm, về sau nhờ người dạy dỗ.”
Tống Hoài Tín nhìn ra hai thúc chất này
có mưu tính nên chỉ trả lời một câu: "Lão sư nhất định sẽ tận lực.”
"Đường xá còn xa, Kinh Hoa, Tống
tiên sinh mau lên xe đi." Tề vương quất roi ngựa cầm trên tay phải vào
lòng bàn tay trái, nhìn về phía Lưu Diễm không còn chỗ trốn nữa: "Ta nói
này Tiểu Diễm Nhi, sao lại làm ra vẻ không thân thiết với Ngũ thúc ta, hơn nữa
còn trốn xa như vậy? Mau lại đây, để Ngũ thúc yêu thương chất nhi thật nhiều.”
Hứa Kinh Hoa lúc này vừa mới trèo lên
xe, nghe thấy câu này thiếu chút nữa trượt xuống lại. Lúc nàng quay đầu nhìn
thì đã Lưu Diễm đang cười giả lả đến gần Tề vương.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.