Hứa Tuấn rốt cuộc vẫn không chống đỡ
được.
Thái hậu đi tới, khuôn mặt tiều tụy đến
cực điểm, thần sắc nhợt nhạt không từ ngữ nào miêu tả được. Bà ôm lấy Hứa Kinh
Hoa đang ngơ ngác, không nói một lời nào, nói với con trai: "Kinh Hoa giao
cho ta, con cứ yên tâm.”
Môi Hứa Tuấn giật giật, lại không nói
ra được câu nào, Tề vương ngồi xổm bên cạnh ghé tai qua, nhận ra trong chốc
lát, mới nghe ra ông đang gọi nương.
Nước mắt trong nháy mắt tuôn ra, Tề
vương lấy tay áo che mặt, nghiêng đầu, nghẹn ngào nói: "Nương, đại ca đang
gọi người..."
"Nương ở đây, nương ở đây."
Thái hậu cầm lấy đôi tay gầy như củi của Hứa Tuấn: “Tuấn nhi yên tâm ngủ đi,
nương vẫn sẽ canh giữ con mà.”
Hứa Tuấn nhìn bà, trong mắt dần dần
tràn đầy nước mắt, thái hậu cũng không chống đỡ nổi nữa, rơi lệ.
Hứa Kinh Hoa nhìn bọn họ rơi lệ, lại
không hề xúc động, nàng tựa như không có linh hồn, có thể nhìn, có thể nghe
thấy tất cả. Tuy nhiên, bởi vì linh hồn như thoát ly khỏi thân thể mà nàng
không thể cảm nhận được bất kỳ bi thương nào.
Hứa Tuấn nằm trên giường bệnh, chớp
chớp nước mắt, ánh mắt chậm rãi chuyển đến Tề vương bên cạnh yên lặng lau nước
mắt, Tề vương cho rằng ông vẫn muốn nhờ vả, liền ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.